xx

https://lh4.googleusercontent.com/jwHXKk9yK83mb2U0iyp-OSXs7OZgoEcJKB4V-xqOO7STOu0djuO_hHd_dM8GkXjIamwCDoDrZRAdRPT5gaYIUOXwHgEk7mRpK7R7aGCo-eeVOtK72Nk

Địa chủ ác ghê. Tranh Babui.
Địa chủ ác ghê. Tranh Babui.

Tuesday, 25 August 2015

Dalai Lama: CS là loài kõ zại ... //Rồi có một ngày...


  
From: BAN DIEU HOP VNSN <
To: "
Sent: Monday, August 24, 2015 10:12 AM
Subject: [VN-SHARE-NEWS] TẠP GHI HUY PHƯƠNG :Rồi có một ngày...  
 
.....Bao giờ thì có thay đổi, bao giờ thì không còn Cộng Sản? Đây chính là những nỗi trăn trở của cả dân tộc, nhưng là những chuyện khó khăn bắt đầu chứ không phải là những điều kết thúc tốt đẹp mà chúng ta vẫn thường mơ ước! Đó chính là nỗi thống khổ của Việt Nam, và còn khổ đến bao giờ.

 
Rồi có một ngày...
Tạp ghi Huy Phương
http://quyenduocbiet.com/images/file/hZYSKpdA0ggBAERz/image01m.jpg
Tôi thường nghe những câu hỏi trăn trở của những người tị nạn Cộng Sản bỏ nước ra đi:
- Liệu năm nay Việt Nam có gì thay đổi không?
- Bao giờ thì Việt Nam không còn Cộng Sản?




Hầu hết những người Việt bỏ đất nước từ những ngày cuối cùng của Tháng Tư, 1975, khi Cộng Sản tràn vào Sài Gòn, đã nói với tôi rằng, họ chỉ trở lại Việt Nam khi không còn chế độ Cộng Sản trên quê hương nữa. 

Một vài vị lớn tuổi “gần đất xa trời” an ủi với nhau rằng, “có lẽ ta đâu mãi thế này” và mong được sống thêm vài năm nữa, để nhìn ngày tàn của chế độ Cộng Sản.

Nhưng bao giờ thì chế độ Cộng Sản sụp đổ?

Năm năm? Mười năm? Mười lăm năm? Và bây giờ 40 năm đã trôi qua!
Mà khi Việt Nam không còn Cộng Sản nữa thì đất nước này sẽ ra sao?

Cũng khó tưởng tượng ra có một cuộc thay đổi êm ái, đảng cầm quyền ra đi, tổ chức bầu cử tự do, các cơ chế hoàn toàn thay đổi, Hiến Pháp được viết lại, Việt Nam có đa đảng. Nhiều người còn mang ảo tưởng lạ lùng là “hải ngoại” sẽ được Bộ Chính Trị Đảng CSVN mời về “bàn giao” trong êm thấm trong khi họ lặng lẽ cuốn gói ra đi, và những “chủ tịch,” “thủ tướng,” và “quốc trưởng” ở đây sẽ về nhậm chức mà không cần đổ một giọt máu, kiểu nói “bất chiến tự nhiên thành” và dưới cái quan niệm sẽ được cường quốc này, đất nước nọ “bật đèn xanh...”

Nếu có một cuộc cách mạng thật sự đúng nghĩa bùng nổ, thì cuộc cách mạng lật đổ chế độ Cộng Sản ở Việt Nam phải là một cuộc cách mạng đổ máu tàn khốc nhất trong lịch sử. Bốn mươi năm qua, chế độ Cộng Sản này đã gây bao nhiêu thảm họa, tai ương cho miền Nam và đối với miền Bắc là 70 năm. Chẳng ai là không có mối thù với Cộng Sản, từ thời Việt Minh cho đến ngày miền Nam sụp đổ. Bao nhiêu thủ đoạn tù đày, kỳ thị, đánh tư sản, đổi tiền, đày đọa người dân rời bỏ thành phố hay đuổi họ xuống tàu ra biển.

Chẳng có gia đình nào tránh khỏi đau khổ, tù đày, chia lìa, chết chóc hay bần cùng. Ngay trong thời đại “tự do,” “hạnh phúc,” liệu những gia đình nạn nhân Đoàn Văn Vươn bị cưỡng chế chiếm đất, những mẹ con như gia đình bà Phạm Thị Lài trần truồng bị kéo lê trên nền đất, những phụ nữ như bà Lê Thị Trâm bị xe xúc chèn lên thân, cũng như gia đình có thân nhân chết mờ ám trong đồn công an, hàng triệu nạn nhân của chế độ công an trị, có bằng lòng một cuộc chuyển quyền êm ái không?
Cho thuận lẽ nhân quả ở đời sẽ có một cách mạng “máu kêu trả máu, đầu van trả đầu?”
Nhưng thành phần nào sẽ cầm đầu cuộc cách mạng này, và đừng có ảo tưởng là sẽ có một lực lượng ngoại nhập phát xuất từ Mỹ, từ Úc hay từ... Tàu.

Tuy vậy cũng sẽ không có chuyện biển máu với 3 triệu đảng viên Cộng Sản Việt Nam bị đem ra bắn bỏ, bị tịch thu tài sản, bị lùa vào các trại tù, hoặc đẩy chạy sang Tàu. Nhưng làm thế nào để Việt Nam có một cuộc thay đổi, Cộng Sản không còn là đảng cầm quyền và Việt Nam sẽ trở thành một đất nước có chế độ đa đảng. Nhưng vào thời điểm đảng Cộng Sản không còn nữa, Việt Nam sẽ ra sao?

Cũng như sau khi Liên Bang Xô Viết tan rã, ở Việt Nam cũng sẽ có rất đông đảo, hàng triệu người đã vứt thẻ đảng và ra khỏi đảng. Trừ một số đảng viên đã chuẩn bị “hạ cánh” với bất động sản, tiền ngân hàng hay cơ sở kinh doanh ở Mỹ, Úc, Canada... nhưng 3 triệu đảng viên Cộng Sản với châm ngôn “đảng còn ta còn” và tổng cộng các lực lượng an ninh đủ loại với ít nhất là 6.9 triệu người (theo Giáo Sư Carl Thayer) với khẩu hiệu “công an nhân dân chỉ biết còn đảng, còn mình” sẽ là một vấn nạn khó xử cho xã hội mới, một khi “mất đảng,” nhưng chúng nhất quyết chưa chịu “mất mình.”

Người viết không có khả năng phân tích tình hình chính trị Việt Nam sau khi không còn đảng Cộng Sản cầm quyền hay chuyện kinh tế của Việt Nam thời hậu Cộng Sản, nhưng cứ nghĩ đến cái đất nước tan hoang, sau 40 năm cai trị của đảng này, thì cái giấc mơ nghĩ đến một ngày nào đất nước hết Cộng Sản, cũng chẳng phải là một giấc mơ tốt đẹp.
Có thể Cộng Sản sẽ để lại cho đất nước những cái cầu tráng lệ, những xa lộ tối tân, những con tàu “siêu tốc,” những cái tháp truyền hình đi vào kỷ lục, những lâu đài kiến trúc đẹp đẽ, những sân bay hiện đại và dai dẳng những món nợ con cháu trả mấy đời không hết. Và những vạn dặm rừng, nghìn vuông đất cho thuê chưa lấy lại được, nhưng cũng không đau xót bằng hằng triệu con người mất cả niềm tin vào tương lai, lòng người ly tán, đạo lý suy đồi.

Muốn xây dựng lại xã hội phải xây dựng con người, mà xây dựng một con người phải mất bao nhiêu năm?

Hồ Chí Minh sao chép câu “Bách niên thụ nhân” của Quản Trọng bên Tàu, nhưng với hạt giống vốn bể nát, thối tha của người khác đã vứt đi lượm đem về, gieo trồng trên đám đất đai chai lỳ toàn trị, bón bằng những thứ phân bón tha hóa, xấu xa, dối trá; tưới bằng thứ nước dơ bẩn của bạo lực, cường quyền, thì cây không có trái, hoa không dám nở, mà chỉ sinh sản ra một loài cỏ dại. (*)

Một xã hội mà chủ động mãi dâm còn tuổi vị thành niên, khi bị công an bắt còn xin về đi thi trung học phổ thông. Một xã hội mà một thanh niên chỉ mới 22 tuổi cắt cổ sáu người mà vẫn có giấc ngủ yên lành. Một xã hội có những đứa trẻ 14 tuổi đi bán dâm trong khi đã mang thai bốn tháng. Một xã hội mà thanh niên lớn lên không có nhà máy, chỉ toan tính chạy vạy tìm cách ra nước ngoài làm thuê, ở mướn.

 Một xã hội mà thiếu nữ nông thôn lớn lên không có một thời yêu đương, thơ mộng, bỏ ruộng vườn, lăm le đi khỏi mướt kiếm một tấm chồng, hay kể cả chuyện bán thân, miễn có một đời sống no đủ. Một xã hội mà sinh viên, người mẫu sẵn sàng lên giường vì đồng đô la. Một xã hội mà người ác, kẻ tham được bảo vệ, người làm điều xấu không biết nhục, kẻ trung trực, ngay thẳng thì bị đọa đày.

Liệu có một vị cứu tinh dân tộc nào xuất hiện trong giai đoạn này để cứu nước, độ dân không? Nước Nhật sau hai quả bom nguyên tử ném xuống hai thành phố Hiroshima và Nagazaki, và cả trận sóng thần xảy ra năm 2011, đã đứng dậy tái thiết, khắc phục hậu quả của những thảm họa chiến tranh và thiên tai, nhờ tinh thần và phẩm chất truyền thống của dân tộc Nhật. Nhưng với “thảm họa dân trí, đạo đức” mà chế độ Cộng Sản để lại cho Việt Nam, sau ngày 30 Tháng Tư, 1975, mà chúng ta thường gọi là một trận hồng thủy, mà những điều tốt đẹp, đạo đức của dân tộc đã bị băng hoại, cuốn trôi, chúng ta làm cách nào để xây dựng lại đất nước này?

Bao giờ thì có thay đổi, bao giờ thì không còn Cộng Sản? Đây chính là những nỗi trăn trở của cả dân tộc, nhưng là những chuyện khó khăn bắt đầu chứ không phải là những điều kết thúc tốt đẹp mà chúng ta vẫn thường mơ ước! Đó chính là nỗi thống khổ của Việt Nam, và còn khổ đến bao giờ.

(*) “Cộng sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là trùng độc, sinh sôi, nảy nở, trên rác rưởi cuộc đời.” (Dalai Latma)
               
   



__._,_.___

Posted by: <vneagle_1

Ai là người trong Bộ Ngoại Giao đã vi phạm quyền tự do biểu lộ đã được ghi trong Hiến Pháp Hoa Kỳ


Vietlist.us
--------o0o--------

Ai là người trong Bộ Ngoại Giao đã vi phạm quyền tự do biểu lộ đã được ghi trong Hiến Pháp Hoa Kỳ

Kính gửi quý Dân Biểu và Nghị Sĩ Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ - Ủy Ban Đối Ngoại.

Ngày 14 tháng 7 vừa qua, ông Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, Ted Osius đã gặp gỡ người Mỹ gốc Việt tại San Jose. Cuộc gặp gỡ này do văn phòng Dân Biểu Mike Honda và Nghị viên thành phố San Jose, Ash Kalra tổ chức. Bà Đỗ Minh Ngọc khi vừa đến phòng họp đã bị một nhân viên yêu cầu tháo gỡ chiếc dây đeo cổ có in màu cờ Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hoà. Cũng trong buổi tiếp xúc này, ông Đại sứ đã đeo trên ve áo của ông chiếc phù hiệu có in cờ Việt Cộng.

Bà Ngọc cũng như nhiều người Việt Nam đã viết thư để phản đối hành vi của ông Đại sứ và được ông ta giải thích rằng ông không muốn bị chụp hình có dính tới Cờ vàng (thư ông Đại sứ gửi cho ông Đỗ Văn Phúc, Chủ tịch CĐNVQGHK ngày 30 tháng 7, 2015), và ông Edwin Tan, Giám đốc văn phòng Dân biểu Mike Honda cũng viết thư trả lời bà Minh Ngọc rằng họ phải tuân theo yêu cầu của Bộ Ngoại Giao. Chính ông Đại sứ cũng cho biết ông sợ sẽ bị mất việc nếu chụp hình với Cờ vàng.

Ngày 27 tháng 7, Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ viết thư phản đối tới Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ yêu cầu giải thích sự việc, nhưng đến nay chưa nhận hồi âm. Trong một văn thư chính thức của Bộ Ngoại Giao, bà Julia Frifield, phụ tá Ngoại trưởng John Kerry, đã minh xác rằng việc chưng bày lá cờ là quyền hợp pháp của bất cứ công dân Mỹ nào. Lá Cờ Vàng, đã được hơn 50 thành phố, tiểu bang trên toàn nước Mỹ thừa nhận là lá cờ truyền thống tự do của người Mỹ gốc Việt, là căn cước chính thức của chúng tôi.

Thay mặt các công dân Mỹ gốc Việt, chúng tôi gửi lá thư này đến quý vị để biểu lộ sự thất vọng về hành vi xúc phạm của một viên chức cao cấp Bộ Ngoại Giao, và yêu cầu một sự giải thích của Bộ Ngoại Giao về các điểm sau:

1.- Ai là người trong Bộ Ngoại Giao đã yêu cầu ban tổ chức là văn phòng Dân biểu Mike Honda (xem email đính kèm của Tiến sĩ Edwin Tan) không chưng bày lá cờ truyền thống của người Mỹ gốc Việt, và tháo gỡ dây đeo của bà Minh Ngọc?

2.- Có phải hành vi tháo gỡ dây đeo của bà Minh Ngọc là vi phạm quyền tự do biểu lộ đã được ghi trong Hiến Pháp Hoa Kỳ và Tu Chính Án số 1?

3.- Có thể coi hành vi của ông Đại sứ là tấn công vào tình cảm, vết thương quá khứ của hàng triệu người Mỹ gốc Việt, nạn nhân của đảng cộng sản Vietnam?

4.- Ông Đại sứ sợ mất việc vì chụp hình có cờ vàng. Việc này dựa trên chính sách nào? Ai là người sẽ đuổi việc ông Đại sứ?

Sở dĩ chúng tôi viết thư này cho Quốc Hội vì quý vị là đại diện cho cử tri người Mỹ gốc Việt, và chỉ có Quốc Hội có đủ thẩm quyền để yêu cầu Bộ Ngoại Giao phải trả lời. Chúngtôi rất muốn biết ai là người chịu trách nhiệm trong hành động vi hiến đối với cá nhân cô Đỗ Minh Ngọc và trong sự việc xúc phạm tình cảm, vết thương quá khứ của cộng đồng người Mỹ gốc Việt.

Xin cám ơn sự quan tâm của quý vị.

Michael Do (Do Van Phuc)
Chairman of the Board of Executives.
The Vietnamese American Community of the USA
https://vacusa.wordpress.com
http://tienggoicongdan.com/
http://michaelpdo.com/

Bước Thứ Nhất : Xin quý vị vui lòng ký Thỉnh Nguyện Thư yêu cầu Quốc Hội Hoa Kỳ đòi Bộ Ngoại Giao giải thích vụ Ted Osius.

"Xin vào link bên dưới để ký thư yêu cầu Quốc Hội Hoa Kỳ đòi Bộ Ngoại Giao giải thích vụ Ted Osius".

Xin phổ biến rộng rải Email này để mọi người cùng ký tên.

Xin cảm tạ quý vi.

Xin vào link bên dưới để ký thư yêu cầu Quốc Hội Hoa Kỳ đòi Bộ Ngoại Giao giải thích vụ Ted Osius. Đồng thời gửi cho tất cả bạn bè mà quý vị biết để mời ký.

Chúng ta phải thành công trong việc này. Tất cả là do sự sốt sắng và tình yêu của quý vị đối với lý tưởng chung.

Trân trọng,

https://www.change.org/p/us-congress-committee-for-foreign-affairs-dana-rohrabacher-james-risch-rand-paul-david-perdue-christopher-murphy-brad-sherman-ami-bera-steve-chabot-jeff-duncan-tom-marino-mo-brooks-scot-request-an-explanation-from-the-us-state-department?recruiter=20772096&utm_source=share_for_starters&utm_medium=copyLink 

CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA HOA KỲ The Vietnamese American Community of the USA 16204 Viki Lynn Pl., Pflugerville, TX 78660 Websites: http://tien...

CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA HOA KỲ
The Vietnamese American Community of the USA
16204 Viki Lynn Pl., Pflugerville, TX 78660
Websites: http://tienggoicongdan.com/, https://vacusa.wordpress.com/
Email: md46usa@gmail.com, CDVNHK@gmail.com
TEL: (703) 980 9425 – (512) 789 0481
CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA HOA KỲ
-------oo0oo-------
lacomau
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.

__._,_.___

Posted by: Viet List 

Sunday, 23 August 2015

Wikileaks công bố một tài liệu “tuyệt mật” động trời về CSVN

Sent: Sunday, August 23, 2015 2:07 AM
Subject: Re: [Daploisongnui] Wikileaks công bố một tài liệu “tuyệt mật” động trời về CSVN
 

XIN PHỔ BIẾN ĐỂ TÌM CÁCH CỨU NƯỚC !!!
THANH TRƯNG TRIỆU

2015-08-23 8:53 GMT+07:00 Tran Ho  [Daploisongnui] <>:
 
Wikileaks công bố một tài liệu “tuyệt mật” động trời về CSVN

Những tài liệu tối mật do Wilikeaks tiết lộ ra đều có tầm mức nghiêm trọng không lường được.
(Chắc chúng ta đều biết là người sáng lập Wikileaks: Julian Assange, hiện đang bị truy nã vì đã tiết lộ tài liệu có thể làm nguy hại đến an ninh của Mỹ)
Tin này đã được phổ biến một cách mập mờ trên mạng từ lâu, bây giờ Wikileaks xác nhận thì có đến hơn 90% là đúng sự thật.

Đây quả là 1 tin buồn cho đất nước, dân tộc Việt Nam với 4 ngàn năm văn hiến, nay đã được đảng Cộng Sản bán sĩ cho Trung Cộng với cái giá không thể rẽ hơn: FREE ...Nếu chúng ta duyệt lại những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây:

-Giao Hoàng Sa Trường Sa cho TC Giao Tây Nguyên cho TC.
-Cắt thêm đất biên giới cho TC.
-Nhường thêm biển vùng vịnh Bắc Việt cho TC.
-Cho dân TC ra vào biên giới không cần giấy tờ nhập cảnh.
-Luật lệ VN không dám đụng đến dân TC đang sống ở VN.
-Cấm dân chúng không được tưởng niệm các tử sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến 1979 với TC.
-In sách giáo khoa cấp tiểu học với đường lưỡi bò và hình cờ TC thay vì cờ VN.
-Truyền hình nhà nước CSVN dùng cờ TC có thêm 1 ngôi sao yu(tượng trưng cho xứ tự trị mới VN) .....
· ....tất cả những điều này đều ăn khớp với tài liệu mật này.
Xin quý vị đọc và phổ biến cho mọi thân hữu.

DL

ĐÂY LÀ BẰNG CHỨNG BÁN NƯỚC CỦA ĐẢNG CSVN DO WIKILEAKS TIẾT LỘ.TIN NẦY ĐÃ ĐƯỢC ĐỌC NHIỀU LẦN, LẠY TRỜI VIỆC NẦY SẼ KHÔNG LÀ CHUYỆN THẬT NẾU CÓ MỘT NGÀY...THẾ-GIỚI NẦY KHÔNG CÒN VIỆT-NAM ???

Năm 2020 Việt Nam sẽ là một tỉnh của Trung Cộng?

Tổ chức Wikileaks công bố một tài liệu “tuyệt mật” động trời liên quan đến Việt nam. Đó là biên bản họp kín giữa ông Nguyễn Văn Linh Tổng BT Đảng CSVN, ông Đỗ Mười Chủ tịch HĐBT đại diện cho phía Việt nam và ông Giang Trạch Dân Tổng BT và ông Lý Bằng Thủ tướng Chính phủ đại diện cho phía Trung quốc trong hai ngày 3-4/9/1990 tại Thành đô.

Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt Nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3.100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Thành phố Hồ Chí Minh của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ “… Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt nam bày tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây…. Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt Nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”.
Thôi rồi ! .... Thế là xong ...

Chúng ta có quyền phỏng đoán và chuẩn bị tinh thần cho mọi người và cá nhân mình trước sự thật không mấy tốt đẹp, mà nó liên quan tới sự tồn tại của đảng CSVN trong vai trò lãnh đạo xã hội và nhà nước. 

Vì nếu khi ta đối chiếu với các tin tức liên quan đến việc phía Việt nam đã cho Trung quốc thuê nhiều chục ngàn hecta rừng đầu nguồn biên giới, lá cờ Trung quốc có 6 ngôi sao (thay vì cờ Trung quốc chỉ có 5 ngôi sao) xuất hiện tại một nhà hàng Trung quốc tại Vũng tàu, hay Dự án boxit Tây nguyên và gần đây nhất là tin Trung quốc tiến hành thu hồi hàng loạt cột mốc biên giới với Việt nam có từ thời Hiệp định Pháp - Thanh (1887) … Trong đàm phán biên giới, họ ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất. 

Họ xóa hiệp định phân định ranh giới vịnh Bắc Bộ giữa hai Chính phủ Pháp – Thanh (do lịch sử để lại) đòi chia lại, ăn hơn của ta một phần hải phận thì giả thiết trên là hoàn toàn có cơ sở xảy ra.


__._,_.___

Posted by: <vneagle_1

Thursday, 20 August 2015

Cứu chuộc phẩm giá..Việt Nam Ngày Nay

Cứu chuộc phẩm giá
Việt Nam Ngày Nay
20/08/2015

RadioCTM - Ns Tuấn Khanh

 Cứu chuộc phẩm giá 
http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2015/08/20150820-ctm-vietnam.mp3

Cứu chuộc phẩm giá
Cứ mỗi buổi chiều, người bán bánh mì lại dạo xe quanh nhà tôi. Tiếng rao được thu sẵn vào máy, lặp đi lặp lại một điệp khúc đơn điệu “bánh mì đặc ruột đây”. Thoạt đầu tiếng rao cũng bình thường, nhưng càng nghe càng thấy lạ. Vì sao lại bánh mì đặc ruột? Chuyện một ổ bánh mì hiển nhiên không được rỗng ruột nay bỗng lại trở thành ngôn ngữ tiếp thị chính yếu, cứ nhấn vào tai người nghe.

Nói chuyện với người bán, mới biết rằng nhiều năm nay, bánh mì bị làm hỏng đi rất nhiều. Bột đã kém, ruột cũng bị rút đi, mới có tên gọi là “bánh mì giấy” – loại bánh mì vừa chạm vào là vỏ bánh rơi lả tả, da mỏng và không có chút ruột nào. Bánh mì Sài Gòn từng nổi tiếng với nhiều kiểu, nhiều lò và quen thuộc với mọi con người từ bình dân đến sang trọng đã trải qua một giai đoạn, mà khốn khó đã bào mòn sự tao nhã và độc đáo của nó. 

Từ khoảng 2 năm nay, “bánh mì đặc ruột” – như lời rao của những người bán – đã quay trở lại, như một cách âm thầm dựng lại truyền thống đẹp nhất của mình, sự kiêu hãnh của người làm ra miếng bánh. Và quan trọng hơn, như một cách để cứu chuộc lại phẩm giá của đô thị đã bị nát nhàu bởi thời cuộc.

Cầm miếng bánh mì nóng và đẹp trên tay, tôi cứ nghĩ về những người làm nghề chân chính. Họ đã sống suốt một thời gian dài, chấp nhận làm ra những miếng bánh tệ hơn ước muốn của mình, chấp nhận sinh tồn cùng với gian dối trong một bối cảnh mà họ có cưỡng lại cũng không được. Và giờ đây, khi có điều kiện, những miếng bánh đúng và lương thiện đã tìm cách quay lại, tìm về phẩm giá đúng của người. 

Sự lương thiện được rao lên trong kiêu hãnh.
Con người Việt Nam cũng như những miếng bánh mì lương thiện đó, họ cũng phải chịu đựng nhiều sự thách thức để tồn tại với phẩm giá của mình – như người thợ làm bánh mì Sài Gòn, đau đáu luôn tìm một cơ hội để sống đúng với mình, tìm cách cứu chuộc lại phẩm giá của mình giữa cuộc sống xã hội chủ nghĩa hôm nay đang tràn ngập những điều buộc phải không thật.

Phẩm giá như một lựa chọn mang tính định mệnh. Nó nằm sâu thẳm trong con người, có thể im lặng cam chịu các vết thương chí mạng, nhưng lại sẵn sàng bùng lên và trỗi dậy sáng lòa từ một điều tổn thương nhỏ nhoi cuối cùng nào đó. Tương tự người nông dân mòn mỏi và chịu đựng với cuộc đời bị bóc lột khốn khó của mình, nhưng rồi bất ngờ đứng lên như một người khổng lồ chân đất. 

Giống như câu chuyện về người đàn bà gầy yếu ở tỉnh Hải Dương quyết đòi đối thoại công bằng về thửa ruộng con của mình bị những tên nhà giàu tư bản đỏ cưỡng đoạt. Bà đã sẵn sàng đứng trước máy xe xúc của chủ thầu đến đổ máu. Phẩm giá của một người nông dân ít chữ đôi khi có thể rực rỡ hơn cả phẩm giá của một kẻ đầy túi tiền và quyền lực lúc này. Mọi thứ có thể được chứng minh trong tích tắc nhìn thấy của định mệnh. Lịch sử Việt Nam hôm qua và hôm nay đã ghi lại không ít những câu chuyện như vậy.

 Trên các trang mạng, có rất nhiều những bức ảnh về những cụ già vô danh, những người đàn bà vô danh, những đứa trẻ vô danh… đang đứng với tấm bảng đòi sự minh bạch, đòi giá trị của công lý, đòi sự thật. Những gia đình đang kêu cứu cho con em mình đang bị xét xử oan, về quê nhà bị cưỡng chiếm, những lời kêu gọi sự quan tâm của cộng đồng mạng để mọi thứ được hành xử đúng với luật pháp… 

Nhìn họ thật yếu đuối và bất lực. Thế nhưng phẩm giá Việt Nam không cho phép họ chấp nhận số phận, không có phép họ thua cuộc trong một đời sống mà họ còn tin vào lẽ phải. Phẩm giá bị vùi vập và cô đơn im lặng đó vĩ đại đó sẽ cứu chuộc nguyên khí của dân tộc này, vượt qua những bài diễn màu mè và dối trá của những nhà lãnh đạo mà ta bị buộc phải nhìn thấy mỗi ngày.

Cũng như những ngư dân Việt trên biển, đối diện bên ngoài khơi đầy những những ngư hạm vũ trang của Trung Quốc giả dạng tàu đánh cá, những con người miền Trung chỉ có lưới và buồm vẫn ngày ngày dong thuyền ra biển. 

Ngay cả giai đoạn Trung Quốc ra lệnh vô lý cấm đánh cá trên biển Đông, họ vẫn yên lặng giã từ gia đình và ra khơi, không nghĩ ngợi đến bất kỳ một kết cục buồn nào. Bị bắt, bị cướp, bị giết… những ngư dân Việt vô danh đó rồi vẫn lại vay mượn, dành dụm đóng tàu và khởi hành. Dù không tuyên bố, những gương mặt chai sạm đó mang nặng trên vai phẩm giá của tổ quốc, cao quý hơn bất kỳ lời tuyên bố dũng mãnh nào về tình hữu nghị cộng sản trong phòng lạnh và trước ống kính mị dân. Những ổ bánh mì rỗng ruột, rơi rụng, vô giá trị.

Khác với ông Huỳnh Ngọc Sơn, Phó Chủ tịch QH – Thượng Tướng, vẫn hùng hồn kêu gọi người Việt hãy nhẫn nhịn và giao “trách nhiệm đòi Hoàng Sa và Trường Sa cho thế hệ con cháu mai sau”, những ngư dân ít chữ và không chức phận ấy vẫn im lặng ra khơi, như một lời thề xác định phẩm giá của tổ quốc ngay tại làn nước xanh dưới con tàu của mình, bất chấp mọi đe dọa. Thật khác với ông Thượng Tướng đầy nhiệt huyết trong việc chối bỏ trách nhiệm trong cuộc tiếp xúc với đại biểu Đà Nẳng ngày 29/6/2015, những người đi biển quyết không giao phần xương máu và khó khăn đó cho con cháu mình, mà tự gánh lấy. 

Họ lại ra đi giữa mịt mù những đe dọa và hiểm nghèo. Chỉ có đủ phẩm giá, người ta mới có thể sống cho hiện tại và tương lai như vậy. Những ngư dân ấy, thậm chí đã cứu chuộc linh hồn cho cả những quan chức luôn hô to nhưng không bao giờ dám đặt bàn chân vào mép biển.

Khi bạn đọc những dòng này, vẫn có những ngư dân đang ra khơi, bất chấp mới đây, ngày 16/7, tàu Trung Quốc lại hung dữ tấn công tàu cá Việt Nam ở Quảng Ngãi. May mắn làm sao, người Việt vẫn còn có những con người vô danh giữ gìn phẩm giá của tổ quốc, không cần gọi tên hay chia phần lợi lộc. Những ngư dân ấy không quan tâm chuyện bộ trưởng quốc phòng sống hay chết, tổng bí thư đang chọn con đường nào. Họ không chọn đứng trong một cuộc cờ. Họ chọn ra khơi.

Tôi ăn miếng bánh mì đặc ruột Sài Gòn, và ca ngợi phẩm giá của những con người vô danh ấy.

https://nhacsituankhanh.wordpress.com/2015/07/28/cuu-chuoc-pham-gia/


Wednesday, 19 August 2015

’Không để bị động, bất ngờ’: Sự níu kéo của đảng CSVN


’Không để bị động, bất ngờ’: Sự níu kéo của đảng CSVN

Lê Vĩnh

       Cùng tác giả:

        xem tiếp
“Không để bị động, bất ngờ” nói lên tình trạng đề phòng một âm mưu, một diễn biến đột xuất nào đó gây nguy hại, hoặc có thể làm thay đổi nguyên trạng. Trong những ngày vừa qua, tại các hội nghị của những cấp bộ trung ương đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN), nhóm từ vừa kể đã được lập đi lập lại. Điều này cho thấy đảng CSVN đang ở trong tình trạng cảnh giác cao độ trước một tình huống không bình thường.

Chống đảo chánh nội bộ?
Vào cuối tháng 12 năm ngoái, trong buổi làm việc với Đảng ủy Công an Trung ương và lãnh đạo Bộ Công an về việc “không để hình thành tổ chức chính trị đối lập trong nước”, ông Nguyễn Tấn Dũng đã yêu cầu ngành Công an “không để bị động, bất ngờ” đối với những sinh hoạt lập hội và các hoạt động đấu tranh đòi tự do dân chủ của quần chúng.

Lúc đó có nhiều phần ông Nguyễn Tấn Dũng chỉ la hoảng chiếu lệ, vì những sinh hoạt đấu tranh của quần chúng đều nằm trong khuôn khổ đấu tranh bất bạo động, có nghĩa là đều công khai. Thí dụ, việc một số người cùng ngành nghề, hay cùng một mục tiêu đấu tranh, tập hợp với nhau bằng cách nào đó để hình thành những hội đoàn dân sự là điều, dù nhà cầm quyền biết (tức không bị động, không bất ngờ) cũng không ngăn chặn được.

Tuy nhiên, lần này thì khác, từ giữa tháng 7 đến nay, đã có một loạt những hội nghị “quán triệt, triển khai thực hiện” chỉ thị số 46-CT/TW ngày 22/6 của Bộ Chính trị về “Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác bảo đảm an ninh, trật tự trong tình hình mới”. Những sinh hoạt này được tổ chức ở các đơn vị cấp trung ương như hội nghị cán bộ toàn quốc, Quân uỷ trung ương, Đảng ủy Công an Trung ương, Đảng uỷ Tổng cục Chính trị Công an nhân dân, v.v...

Nội dung những sinh hoạt vừa kể, như được báo chí đăng lại, cho thấy các biện pháp đề phòng lần này là nhắm vào nội bộ đảng; với những khẩu hiệu cũ như “tiếp tục tăng cường sự lãnh đạo của đảng”, “đấu tranh làm thất bại các âm mưu, thủ đoạn, hoạt động diễn biến hoà bình”, nhất định không “phi chính trị hoá công an, quân đội”, “công an, quân đội phải tuyệt đối trung thành với đảng”, v.v...
Tuy nhiên, nếu tình hình vẫn bình thường để những hô hào cũ như vừa nêu vẫn phù hợp thì hẳn là đảng chẳng cần phải ra chỉ thị mới rồi tổ chức hội nghị lung tung như vậy, vì nó chỉ làm đảng viên thêm giao động.

Loạt hội nghị này diễn ra sau khi xẩy ra sự thay đổi đột ngột và khuất tất các tướng lãnh cầm đầu quân khu thủ đô Hà Nội và quân khu 7 (trong đó có Sài Gòn) vào giữa lúc bộ trưởng quốc phòng, tướng Phùng Quang Thanh, được cho là đang đi chữa bệnh, ngay trước chuyến đi Hoa Kỳ của ông Nguyễn Phú Trọng. Từ đó có những đồn đoán về một âm mưu đảo chánh cũng như sự nghiệp chính trị của tướng Thanh đã đi đến chỗ chấm dứt.

Để thực hiện một cuộc đảo chánh, bí mật là yếu tố quan trọng nhất trong tất cả mọi khâu, từ móc nối nhân sự, lực lượng cho đến thời gian và cách thức tiến hành. Chỉ cần có dấu hiệu nghi ngờ là cuộc đảo chánh bất thành và những nhân sự liên hệ sẽ bị điều chuyển (hoặc bị giam giữ) một cách đột ngột, khuất tất, thậm chí đó chỉ là lệnh của “thủ trưởng” không nêu tên như trường hợp vừa nêu ở trên.

Nay tuy tướng Thanh đã “tái xuất hiện” sau chuyến trở về mờ mờ ảo ảo, để rồi “được” đảng cho có mặt trong hội nghị quân uỷ trung ương ở Hà Nội hôm 11/8 vừa qua, hô khẩu hiệu “không để bị động, bất ngờ trong mọi tình huống”, cũng chẳng có gì bảo đảm đó là sự xuất hiện bình thường của ông ta, khi mà những “đối đầu nóng” trong đảng đã lên đến một mức độ nào đó khiến ngay trong nội bộ đảng phải công khai hô hào canh chừng lẫn nhau qua nhóm từ “không để bị động, bất ngờ”.

Tướng Phùng Quang Thanh sẽ còn xuất hiện trong nhiều dịp khác, có thể ông đã được Bắc Triều chống lưng; nhưng cũng có thể ông phải đóng vai trò con rối cho đảng như tướng Võ Nguyên Giáp đã làm suốt nửa thế kỷ cho đến khi ông qua đời. Trong “Đèn Cù” nhà văn Trần Đĩnh có thuật lại một dự tính của đảng đưa cả gia đình tướng Giáp ra đày ở đảo Tuần Châu (Đèn cù tập I, chương 23, trang 268-270), thế nhưng ông vẫn đóng trọn vai trò của mình đối với đảng.

Cảnh giác tình hình mới?
Trở lại các hội nghị cao cấp trong tháng vừa qua của đảng, tuy không biết rõ “tình hình mới” trong chỉ thị của Bộ chính trị nêu trên như thế nào, nhưng với thời điểm văn bản đó được đưa ra vào ngày 22/6, tức thời gian cuối sau hơn 2 năm chuẩn bị cho chuyến đi Mỹ của ông Nguyễn Phú Trọng; người ta đoán được “tình hình mới” là những biến chuyển có thể sẽ xẩy ra trong tâm tư đảng viên và quần chúng đảng sau chuyến đi Hoa Kỳ của ông Trọng.

Mấy chục năm nay các đảng viên vẫn được hô hào phải tuyệt đối trung thành với đảng, với lý tưởng xã hội chủ nghĩa, được học tập căm thù tư bản giãy chết,... nay thấy đảng ra sức vận động để ông Trọng được đến Mỹ, tên “đế quốc đầu sỏ” vẫn được coi là đầu têu cho “diễn biến hoà bình”; trong khi đó thì chính ông Nguyễn Phú Trọng cũng phải thú nhận về sự mờ mịt, hoang tưởng của chủ nghĩa xã hội, không biết sang thế kỷ sau đã đến được chưa! Trong tình trạng như vậy liệu còn đảng viên nào tin được những hô hào mà đảng từng bắt họ phải tin tưởng và trung thành?

“Tình hình mới” cũng có thể là những thay đổi sắp đến về đối tượng (thành phần cần phải đấu tranh chống lại) và đối tác (thành phần hợp tác) sau chuyến đi của ông Trọng. Bởi vậy nên trong bài viết dài (nhưng rất ít thông tin) nhân kỷ niệm 70 năm nhân ngày truyền thống công an, ông Nguyễn Phú Trọng đã nhấn mạnh rằng “đặc biệt, cần có tư duy mới về xác định đối tượng, đối tác”

Như thế có nghĩa là nguyên trạng sẽ bị thay đổi hay chuyển dịch. Điều mà các lực lượng đấu tranh không dại gì bỏ qua mà không khai dụng có lợi cho phong trào dân chủ.

“Tình hình mới” cũng có thể là kết quả tác động của các “thế lực thù địch, phản động, bọn cơ hội chính trị” đang cố tình gây mâu thuẫn trong nội bộ đảng, chia rẽ sự đoàn kết thống nhất giữa Đảng với Nhà nước, giữa Đảng, Nhà nước với Quân đội và Nhân dân, làm rối loạn môi trường chính trị để dễ bề thúc đẩy "tự diễn biến","tự chuyển hóa" trong nội bộ Đảng, như đã được ghi lại trong bài “Nâng cao hiệu quả phòng, chống thông tin xấu độc, xây dựng bản lĩnh chính trị vững vàng”, đăng trên báo QĐND ngày 30/7. Đây là tình trạng tương tự như đảng Cộng Sản Liên Xô trước khi tan rã, được các nghiên cứu của đảng CSVN ghi chép lại để học tập và phòng chống.

Bên cạnh sự tương tự vừa kể, có lẽ cũng nên nêu ra một điểm tương tự khác về “tình hình mới”. Năm 1987 ông Gorbachev, tổng bí thư đảng cộng sản đầu tiên được tiếp tại văn phòng Bầu Dục toà Bạch Ốc (chứ không phải ông Nguyễn Phú Trọng, như ông ta đã nói dóc và được báo đảng phô trương). Trong cuộc viếng thăm đó, ông Gorbachev đã mời tổng thống Reagan thăm viếng Liên Xô đáp lễ. Bốn năm sau đảng Cộng Sản Liên Xô sụp đổ. Sự tương tự này rất có thể là “cái huông” cho đảng CSVN.

Đảng CSVN rất kinh hoàng khi Liên Bang Xô Viết sụp đổ. Họ đã cố công nghiên cứu, học tập phòng chống hiện tượng tương tự diễn ra đối với đảng. Những hội nghị học tập quán triệt chỉ thị 46-CT/TW của bộ chính trị như vừa nêu ở trên là một nỗ lực trong việc phòng chống này. Tuy nhiên có phòng chống được hay không lại là chuyện khác, hoặc ngay cả “không bị động, bất ngờ” thì liệu rằng đảng có khả năng chống đỡ những đấu tranh ngay trong nội bộ đảng và của quần chúng hay không khi mọi điều kiện đã chín mùi?

Đảng Cộng Sản Liên Xô khi sụp đổ 20 triệu đảng viên vẫn còn đó và tất cả các chi bộ đảng vẫn nguyên vẹn. Chỉ có điều là không một đảng viên hay chi bộ đảng nào muốn chống đỡ cho sự tồn tại của đảng.
Lê Vĩnh


Tuesday, 18 August 2015

Trần Minh: VẤN NẠN CỘNG SẢN XÂM NHẬP PHÁ HOẠI CỘNG ĐỒNG NVTNCS TẠI HẢI NGOẠI






VẤN NẠN CỘNG SẢN XÂM NHẬP PHÁ HOẠI CỘNG ĐỒNG NVTNCS TẠI HẢI NGOẠI


 

    


 
 


Trần Minh

Theo dõi những nghi vấn gần đây về Chùa Điều Ngự được công luận và cựu chuyên viên an ninh tình báo VNCH Thiếu Tá Liên Thành, người đã có nhiều kinh nghiệm dày dạn đối đầu với cơ sở hạ tầng Cộng Sản lớn nhất Miền Nam nêu ra, chúng tôi không khỏi băn khoăn về những hoạt động ngày càng lộng hành của Tổng Cục II Tình Báo Hải Ngoại cộng sản trong mục đích triệt hạ những đối tượng người Việt Quốc Gia gây nguy hiểm cho chúng và thanh toán cộng động NVTNCS, đạt cho được mộng ước treo lá cờ đỏ sao vàng lên bầu trời hải ngoại. Ba mươi bảy năm trôi qua là 37 năm CSVN phải sống trong tủi nhục, vì lá cờ đỏ sao vàng của chúng không có chổ để dung thân tại xứ người, mà trong khi đó về mặt nguyên tắc chúng là chính phủ của quốc gia Việt Nam hiện nay.

Gìn giữ lá cờ vàng ba sọc đỏ là nhiệm vụ thiêng liêng của NVTNCS.

Đánh giá lại  giai đoạn lịch sử từ 1962 đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 chúng ta phải đồng ý rằng chiêu thức hữu hiệu và ít tốn kém nhất mà bọn tình báo cộng sản vẫn dùng để đối đầu với người quốc gia đó là dùng các cơ sở tôn giáo để hoạt động cộng sản. Trong đó hình thức Việt Cộng giả dạng Thầy Tu và môi trường hoạt động là Chùa được chúng sử dụng  nhiều nhất. Bằng cớ là sự sụp đổ chính trị tai hại nhất xảy ra cho Miền Nam khởi đầu bằng các cuộc biểu tình ngụy trang dưới hình thức chống đàn áp Phật Giáo. Tại sao chỉ có mỗi Phật Giáo bị đàn áp mà không có thêm các tôn giáo khác? Chuyện đàn áp Phật Giáo là vấn đề có thật hay là chuyện Chí Phèo la làng đổ vạ?

 Phong trào Phật Giáo Tranh Đấu nổi đình nổi đám trong gần ba năm, kể từ khoảng tháng 4 năm 1963 kéo dài qua thời điểm TT Ngô Đình Diệm, người bị các chức sắc cao cấp trong Phật Giáo nguyền rủa là kẻ bách hại Phật Giáo, bị sát hại bởi phong trào này vào đầu tháng 11 năm 1963, rồi càng tiếp tục bùng mạnh hơn nữa cho đến tận giữa năm 1966, kết thúc bằng việc bạo loạn chiếm các tỉnh Miền Trung đặc biệt là Huế dưới chiêu bài Bàn Thờ Phật Xuống Đường, và tiếp tục để lại hậu chấn cho đến những ngày tận cùng của Miền Nam Việt Nam. Hậu chấn đó dễ dàng được thấy qua các sự kiện lịch sử việc Thích  Trí Quang và GHPGVNTN đã  tái nhảy vào chính trường Miền Nam lần nữa vào những ngày tháng hấp hối của Miền Nam, tổ chức biểu tình vào tháng ba năm 1975 tại Sài Gòn yêu cầu TT Nguyễn Văn Thiệu phải từ chức tức khắc, rồi những liên lạc dàn xếp con thoi giữa Thích Trí Quang với Hà Nội và Dương Văn Minh, giúp loại trừ TT Nguyễn Văn Thiệu, đưa Dương Văn Minh lên làm tổng thống trong những ngày cuối cùng để thực hiện nhiệm vụ ra quan trọng là lệnh đầu hàng vô điều kiện, làm cho cộng sản không cần đánh vẫn chiếm được Miền Nam.  Nhiệm vụ quan trọng này của các tăng lữ được kết thúc một cách vô cùng hoan hỉ đó là việc trên 500 Tăng Ni của GHPGVNTN diễn hành trên đường phố Sài Gòn, hãnh diện được chào đón bộ đội cụ Hồ vào giải phóng Sài Gòn, giải phóng Miền Nam ngày 1 tháng 5 năm 1975 và cung nghênh Bác Hồ trong một số chùa của GHPGVNTN  ngày 19 tháng 5 năm 1975.  Nghe audio

Quả thật, các thành phần thầy tu hoạt động cộng sản hay nói đúng hơn là cộng sản đội lốt tu hành đã hoàn thành trách nhiệm mà Đảng Cộng Sản Việt Nam giao phó. Xong nhiệm vụ, một số những chức sắc của giáo hội này được trả công, một số chức sắc khác bị “thanh trừng” vì dám đòi công với cách mạng đòi hoạt động độc lập. Cuối cùng số phận của GHPGVNTN không khác gì số phận của cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”.

Tất cả các hành động nêu trên của Thích Trí Quang và GHPGVNTN vào những tháng đau thương của năm 1975, đồng nghĩa với việc mở thêm một mặt trận chính trị đánh cho gục chính phủ VNCH, trong lúc tại mặt trận quân sự cộng sản đang có quá nhiều lợi thế qua việc viện trợ của Hoa Kỳ  dành cho VNCH bị cắt đứt đột ngột, còn viện trợ quân sự và nhân sự từ Trung Cộng và Nga Sô cho Bắc Việt thì lại tăng lên gấp bội, dồn dập đổ về Hà Nội cho kịp thời việc dứt điểm Miền Nam. Hành động biểu tình và những hoạt động chính trị nghiêm trọng của Thích Trí Quang và GHPGVNTN trong những ngày cuối cùng cho thấy bàn tay của tổng cục tình báo đặc trách phản gián Hà Nội đã thọc sâu và chỉ đạo tất cả các hành động của tổ chức tôn giáo này.

Lẽ ra nếu Dương Văn Minh, người mà đã bị móc nối và chi phối bởi Thích Trí Quang và em ruột là tên cộng sản gộc Dương Văn Nhật, không ra lệnh đầu hàng, thì ít nhất chúng ta đã không có một sự thua trận quái gỡ như vậy. Nếu Dương Văn Minh không tuyên bố đầu hàng, thì QLVNCH đã di chuyển về Miền Tây và vẫn có thể giữ được vùng IV, làm cơ sở cho một sự phản công trong tương lai, hoặc ít nhất cũng là một nền tảng cần thiết cho Miền Nam vùng dậy khi mà lương tâm của các chính trị gia và dân chúng Hoa Kỳ đã bị đánh động bởi những hình ảnh hàng triệu người Miền Nam chen lấn xô đẩy nhau tìm đường thoát khỏi cộng sản. Dân chúng Miền Nam hoàn toàn không hề chấp nhận chế độ cộng sản như những tuyên truyền giả dối mà Hà Nội rêu rao là dân chúng Miền Nam muốn đứng lên chống Mỹ cứu nước qua cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, mà kỳ thật tổ chức này là do chính Hà Nội thành lập tổ chức, đài thọ kinh phí điều hành, với sự đánh lận con đen bằng vài nhân vật chính trị có lý lịch Miền Nam ngây thơ và ngu dốt chẳng hạn như Nguyễn Hữu Thọ, Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, Đoàn Văn Toại, Huỳnh Tấn Mẫm v.v. Tiếc thay một số khá lớn dân chúng Hoa Kỳ và các chính tri gia phản chiến ngu xuẩn đã tin việc này. Đó là sự tin tưởng vô cùng sai trái và tai hại dẫn đến việc đành đoạn cắt viện trợ bức tử Miền Nam.
Ôn cố tri tân là một công việc lúc nào con người cũng phải làm trong chính trị và quân sự. Và đối đầu với cộng sản thì bài học này cần phải được ôn đi ôn lại mỗi ngày. Quá rõ ràng để nhận thấy việc sử dụng tôn giáo nói chung, việc sử dụng tăng lữ Phật Giáo chùa chiền nói riêng để hoạt động xâm nhập và phản gián, vẫn là công thức cũ rích nhai đi nhai lại. Bằng cớ là chúng ngang nhiên đưa quá nhiều cán bộ tình báo mà chúng ta nói ngắn gọn là bọn công an đầu trọc ra hải ngoại, mở thêm nhiều chùa chiền để tiếp tục thanh toán cái gai hơn 37 năm nay của chúng đó là lá cờ vàng ba sọc đỏ. Chiến thuật này đã cũ rích, nhưng tại sao chúng vẫn thành công? Thế thì câu hỏi được đặt ra phải chăng cộng sản quá tinh vi, quá thông minh, thay hình đổi dạng khó lường, hay tại chúng ta quá nhẹ dạ, quá thờ ơ, hay nói một cách khác là “chúng ta quá ngu”?, chúng ta quá sợ hãi các “đấng” tu hành một cách hết sức vô lý và vô cớ? Biết chúng là cộng sản nhưng vì thấy chúng có cái áo thầy tu nên chúng ta cứ phải tiếp tục sợ?

Không riêng gì nền đệ nhất cộng hòa đã bị các chức sắc to của GHPGVNTN vu vạ là đàn áp Phật Giáo,  các viên chức chính quyền thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm đều bị cho là mật vụ Nhu Diệm ác ôn đàn áp Phật Giáo, mà cho đến chính phủ Đệ Nhị Cộng Hòa cũng vẫn bị cho là đàn áp Phật Giáo và bị xỏ lá là chính quyền “Diệm mà không Diệm”. Còn giáo dân Công Giáo thì bị gọi là bọn Cần Lao Gia Nô, Phù Ngô Phục Hận. Tư tưởng này đã được các chức sắc quan trọng trong GHPGVNTN truyền bá và nhồi sọ cho tín đồ, từ đó các chức sắc nhỏ và Phật Giáo đồ cuồng tín cứ thế mà tin rằng chính quyền VNCH là kẻ thù của Phật Giáo. Một chứng minh dễ thấy đó là một số “Phật Tử” cuồng tín, với nền văn minh của thế kỷ 21 và nền văn minh của Hoa Kỳ, vẫn không thể nào phân biệt được sự khác nhau giữa Thầy Tu và Phật Giáo. Chúng đồng hóa hai danh từ này là một, ai vạch mặt các thầy là cộng sản thì người đó đánh phá Phật Giáo. Cụ thể về việc ngu xuẩn này có các tên nằm trong nhóm Giao Điểm, các tên Trần Kiêm Đoàn, Định Nguyên Nguyễn Hữu Đĩnh, Tống Phước Hiến vẫn dùng các từ ngữ đầy ngu dốt và hận thù như Cần Lao Gia Nô, Phù Ngô Phục Hận, Diệm mà không Diệm để thóa mạ bất cứ ai không cùng quan điểm với chúng một cách khoái trá và hãnh diện!

Trong tinh thần vạch trần những âm mưu thôn tính cộng đồng NVTNCS và lá cờ vàng ba sọc đỏ của bọn cộng sản tại hải ngoại, trong nhiều bài viết kể từ năm 2008 và gần nhất là vào khoảng cuối tháng Tư năm 2012 đến nay, và trong 2 cuộc phỏng vấn với đài VNA 57.3 Bolsa, Thiếu Tá Liên Thành có đặt vấn đề về Chùa Điều Ngự phải chăng đã là một trong những trọng điểm của cục tình báo hải ngoại trong âm mưu xóa bỏ ngày Quốc Hận 30 tháng 4, qua việc chùa này đã cố tình tổ chức ngày Phật Đản chạy tang trước một tuần cho trùng hợp với tuần lễ tang 30 tháng 4 của đất nước. Bên cạnh đó họ còn tổ chức lễ hội đặt viên đá đầu tiên xây thêm chùa cho lớn, có mời các “chức sắc” của chính quyền VNCH và các hội đoàn quốc gia đến dự, trong đó có sự “chủ tọa” bà Ỷ Lan và Ngài Võ Văn Ái từ Pháp Quốc đến, những việc này đã làm ông Liên Thành hết sức ái ngại. Ông cũng phân tích vấn đề nhân sự lãnh đạo cao cấp của chùa Điều Ngự gồm có Võ Văn Ái, một tên phản chiến chống Mỹ cứu nước, và một số tên khác đã từng hoạt động nội tuyến trước 1975. Trong lúc TT Nguyễn Văn Thiệu kêu nài quốc hội Hoa Kỳ viện trợ 300 triệu đô la để cứu sống sinh mạng Miền Nam thì Võ Văn Ái đã cùng với Thích Nhất Hạnh vào tận quốc hội Hoa Kỳ yêu cầu cắt viện trợ cho Miền Nam. Đồng thời gần đây hắn cũng đã sĩ nhục chính quyền và QLVNCH là lính đánh thuê cho Mỹ. Trần Đình Minh, huynh trưởng gia đình Phật Tử tại chùa Điều Ngự và huynh trưởng gia đình Phật Tử Trung Ương của GHPGVNTN lại là một tên hoạt động nội tuyến trước 1975 đã bị chính ông Liên Thành ký lệnh bắt trong chiến dịch Bình Minh mùa hè đỏ lửa 1972, ông cựu Đại Tá Lê Khắc Lý có chú ruột là Lê Khắc Quyến, một tên cộng sản gộc tội đồ dân tộc ăn cơm quốc gia hoạt động phản trắc cho cộng sản. Ông Liên Thành cũng nhấn mạnh Thầy Hàng Trường, tức Lê Khắc Nhàn con ruột của Lê Khắc Quyến cũng đang trù trị một ngôi chùa khác tại Bolsa.

Sau cuộc phỏng vấn này, Trần Đình Minh, đã liên lạc với đài VNA yêu cầu cho hắn một chương trình để phản bác lại những cáo buộc của ông Liên Thành, và đài VNA đã làm đúng chức năng truyền thông của mình là cho hắn một cơ hội. Tuy nhiên, thay vì chỉ phản bác lại những gì ông Liên Thành cáo buộc cho cá nhân của hắn, như lý do hắn đã trình bày với đài VNA, thì hắn lại lợi dụng cơ hội này để tuyên truyền và vu khống cho ông Liên Thành đánh phá Phật Giáo, ông Liên Thành là cộng sản.

Trước hết, xin thành thật cảm ơn đài VNA 57.3 đã tổ chức các buổi hội thảo rất quan trọng này mà các đài khác đã vô tình hay cố ý không làm. Nhận diện các tên cộng sản nằm vùng là một việc làm vô cùng hữu ích cho cộng đồng người Việt Hải Ngoại, mà mục tiêu cuối cùng là giữ gìn tinh thần chống cộng và bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ, không những cho hôm nay mà còn cho các thế hệ mai sau. Cộng sản đã từng gài điệp viên nằm vùng tràn khắp Miền Nam kể từ trước năm 1954, ngay cả Phủ Tổng Thống cũng bị cài nội tuyến, thì hà cớ gì mà chúng không cài Việt Cộng vào các tổ chức các hội đoàn và các cơ sở tôn giáo hiện nay tại hải ngoại? Mục đích là để, thứ nhất, ngăn chặn các hoạt động chống cộng có tính nguy hiểm cho chúng, thứ hai, từ từ xóa bỏ làn ranh thù hận của người quốc gia đối với cộng sản, thứ ba là cuối cùng là phải treo cho được lá cờ đỏ sao vàng của chúng lên bầu trời hải ngoại.

Nhận xét về buổi phỏng vấn Trần Đình Minh của đài VNA 57.3 tôi có vài ý kiến như sau: Chi tiết quan trọng nhất của buổi hội thảo này đó là thu thập các chứng cứ rằng Trần Đình Minh đã từng làm nội tuyến hay không làm nội tuyến tại Thừa Thiên Huế, đã hoàn toàn không được đài VNA khai thác. Cụ thể  là đài phải có những câu hỏi để xác định và đánh giá tính cách pháp lý của hai lá thư, một của ông Lê Châu nhân viên hành chánh quận Hương  Điền xác nhận Trần Đình Minh không là cộng sản, một của ông Phan Văn Ngữ cựu quận trưởng cảnh sát Hương Điền, xác nhận không từng đi bắt tên Trần Đình Minh. Trong lúc ông Liên Thành khẳng định người đi bắt Trần Đình Minh là sĩ quan trưởng phòng CSĐB Quận Hương Điền và 4 nhân viên công lực khác, và nhấn mạnh rằng ông hoàn toàn chịu trách nhiệm lời nói của mình. Ngoài ra, Trần Đình Minh đã cố tình đem một việc chẳng liên quan gì đến chủ đề của buổi hội luận ra để nhằm mục đích dựng chuyện bôi bẩn ông Liên Thành. 

Đó là hắn đã dùng một tấm ngân phiếu của chùa Điều Ngự tuyên bố rằng chùa Điều Ngư đã đóng góp cho cộng đồng trong khi đó ông Liên Thành lại nói chùa Điều Ngự không đóng góp cho cộng đồng gì cả. Dựng một chuyện không có ra nói để bôi bẩn đối phương quả tình không phải là tư cách của một Gia Trưởng Gia Đình Phật Tử Trung Ương GHPGVNTN, mà càng làm giảm uy tín của Chùa Điều Ngự và GHPGVNTN.

Thật tình mà nói, đài VNA đã hết sức nhân nhượng với tên Trần Đình Minh, đã để cho tên này mặc tình phát ngôn bừa bãi. Đó là điều thiếu sót của đài. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu thì tôi được tin rằng sở dĩ đài đã phải để cho tên Trần Đinh Minh “nói cho thỏa mãn”là vì đài đã bị áp lực quá nặng từ phía chùa Điều Ngự, đe dọa sẽ kêu gọi các thân chủ cắt quảng cáo cho đài, cho nên đài đành phải để cho Trần Đình Minh tha hồ nói hưu nói vượn mà không dám vặn vẹo. Nếu đây là sự thật, thì đây mới thực sự là hành động black mail “ đặc công truyền thông” của chùa Điều Ngự, chứ không phải như một Phật Tử của chùa Đièu Ngự, Tống Phước Hiến, đã phỉ báng đài VNA là “đặc công truyền thông”. Sự thât rõ ràng là Trần Đình Minh đã dùng phương tiện của đài để chụp mũ cho ông Liên Thành là cộng sản là đánh phá Phật Giáo. Ấy vậy mà Phật Tử Tống Phước Hiến còn ăn ngược nói ngạo cho rằng bà Phương Thanh và đài VNA là “đặc công truyền thông”. Người Việt Quốc Gia có theo dõi talk show này không thể nào chấp nhận cách hành xử rất chợ búa của Gia Trưởng Gia Đình Phật Tử Trung Ương và một số phật tử của chùa Điều Ngự, GHPGVNTN.

Ngoài ra những vấn đề còn lại, phóng viên Phương Thanh và ông Du Miên đã làm đúng chức trách của giới truyền thông, đã kịp thời chặn đứng Trần Đình Minh khi Trần Đình Minh còn muốn tiếp tục khai thác air time của đài để tuyên truyền rằng ông Liên Thành là một kẻ nói láo, là một tên cộng sản, là một kẻ đánh phá Phật Giáo, một phuơng pháp phản tuyên truyền mà Tổng Cục II tình báo hải ngoại đặc trách phản gián đang ra sức thực hiện để đối đầu với Ủy Ban Truy Tố Tội Ác của ông Liên Thành.

Tôi đồng ý với cách phân tích của ông Liên Thành về lá thư của ông Lê Châu. Một nhân viên hành chánh cấp quận thì hoàn toàn không có tư cách để xác định ai là cộng sản ai không cộng sản, chỉ có cơ quan CSQG Thừa Thiên Huế là cơ quan duy nhất có thẩm quyền xác định ai là cộng sản ai không cộng sản mà thôi. Còn đối với ông Phan Văn Ngữ , một thuộc cấp cũ của ông Liên Thành, dường như cũng  bị một áp lực nào đó, nên đã viết một lá thư rất ba phải, không trắng mà cũng không đen, nói rằng ông Ngữ  không đi bắt Trần Đình Minh. Chuyện mà ông Phan Văn Ngữ phải xác định đó là Ty CSQG Thừa Thiên Huế có hay không có ký lệnh bắt Trần Đình Minh, và CSQG Quận Hương Điền có thi hành lệnh này hay không, chứ không phải nói một cách rất ba phải rằng ông không đi bắt Trần Đình Minh. 


Thưa ông Phan Văn Ngữ, nữa cái bánh vẫn là cái bánh, nhưng nữa sự thật không là sự thật. Chúng tôi nghĩ ông Phan Văn Ngữ phải lên tiếng, hoặc xác nhận Trần Đình Minh không hề bị ông Liên Thành ký lệnh bắt, hoặc xác nhận Trần Đình Minh đã bị ty CSQG Thừa Thiên Huế bắt trong chiến dịch Bình Minh mùa hè đỏ lửa 1972. Chúng tôi mong ông Phan Văn Ngữ trả lời đúng sự thật. Bởi vì, nếu vì tình cảm giáo đồ với nhau, hoặc vì một đe dọa nào đó mà ông phủ nhận sự thật, thì chúng tôi nghĩ rằng ông có thể phải đương đầu với luật pháp Hoa Kỳ về tội làm chứng gian, làm hại cho chính cá nhân ông. Công luận của người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản mong mõi ông Phan Văn Ngữ cho công luận một sự thật, đừng cho công luận nữa cái bánh. 

Mặc dù đài VNA đã hết sức nhân nhượng, đã để cho tên Trần Đình Minh mặc tình phát ngôn bừa bãi tuyên truyền sai trái trong 30 phút mà không bị vặn vẹo, nhưng dường như thiện chí này của đài VNA vẫn không làm một số Phật Tử chùa Điều Ngự phe đảng của Trần Đình Minh hài lòng. Tôi đoán rằng ông Du Miên đã nhận thấy sự quá trớn này của Trần Đình Minh và ông Du Miên chỉ nói mát một cách nhẹ nhàng là ông Trần Đình Minh đã thỏa mãn chưa. Thế nhưng Tống Phước Hiến, bạn của Trần Đình Minh, một Phật Tử của chùa Điều Ngự đã không những không cảm ơn đài VNA đã quá dễ dãi với họ, mà còn ăn cháo đá bát, thóa mạ đài VNA là “đặc cộng truyền thông” và bắt nạt Phương Thanh và đài VNA, nói xa nói gần là có thể sẽ đi kiện đài VNA. Trong lúc chờ đợi thử xem các đương sự liên quan có dám đi kiện đài VNA hay không, chúng tôi xin góp ý với đài VNA, đối với những kẻ vô ơn lật lọng, được đàng chân lân chúng lân đàng đầu, thì đài nên có thái độ mạnh mẽ dứt khoát nhờ luật pháp can thiệp. Chúng ta sống trong một xứ pháp trị, mọi hành động black mail đe dọa dưới bất cứ hình thức nào đều là một hành vi phạm pháp và phải bị trừng trị.

               TỐNG PHƯỚC HIẾN, MỘT  TÊN CHỮI MƯỚN VÀ VU KHỐNG?
Chúng tôi xin điểm qua bài viết của Tống Phước Hiến, một Phật Tử Chùa Điều Ngự như sau:
Bài viết gồm 7 mục, 5 mục đầu là phần văn nghệ tạp lục, dùng để dạy dỗ về luật pháp và ký thuật truyền thông, cùng nhân cách và đạo đức làm người cho cả hai ông bà Phương Thanh và Du Miên. Hai mục sau dùng để nhục mạ ông Liên Thành là thứ vô giáo dục, giết người, lường gạt, đào ngũ, bất kính với chư tăng và GHPGVNTN là những thực thể vô cùng thánh khiết cao trọng trong vũ trụ cộng hòa Miền Nam Việt Nam và trong vùng Phước Lộc Thọ.

Nhìn chung, bài viết của Tống Phước Hiến đầu đuôi lươm thuộn, bố cục rời rạc, diễn ý không suông sẽ và khó hiểu, có đoạn thiếu chủ từ, đoạn thiếu túc từ, chẳng hạn mục số 3 phần c, khiến người đọc phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể đoán được Tống Phước Hiến muốn nói gì. Y cũng viết sai một thành ngữ rất quen thuộc đó là “vô phúc “táo” tụng đình, trong khi đó phải viết là vô phúc đáo tụng đình”. Qua cách hành văn và câu cú của toàn bài viết như vây, dễ dàng nhận thấy trình độ học vấn và nhận thức của Tống Phước Hiến có vấn đề.

Về Mục số 1:  Xin góp ý kiến với đài VNA như sau: thói thường hể đi xin thì phải năn nỉ xuống nước, lạy ông thưa ông con cá nó sống vì nước, con sống vì ông bà, xin ông bà thương tình giúp đở. Tống Phước Hiến xác nhận nội tuyến Trần Đình Minh đã đi xin để lên đài, nhưng Tống Phước Hiến lại trẹo họng như sau: Đài VNA phải cảm ơn ông Trần Đình Minh, vì nhờ sự “nhả nhặn ngỏ lời” của ông ta mà đài VNA mới được khán thính giả đánh giá như một đài tử tế, chứ thật ra đài VNA là một thứ “Đặc Công Truyền Thông”. Xin lưu ý điểm này, ngôn ngữ của VNCH chúng ta hoàn toàn không có cái gọi là “đặc công truyền thông” vậy Tống Phước Hiến đã sử dụng ngôn ngữ của ai mà mùi vị sặc sụa mùi của tờ Công An Nhân Dân quá vậy?

Mục thứ hai, ba, bốn và năm xin tóm tắt như sau: Mục này Tống Phước Hiến dạy dỗ kỹ thuật báo chí, đạo đức truyền thông, nhân cách con người cho bà Phương Thanh và Đài VNA, đồng thời cũng dùng để thóa mạ, xách mé và phỉ báng cá nhân bà Phương Thanh cũng như Đài VNA. Trích dẫn: Tống Phước Hiến viết: “Diễn giả phải gởi trước cho người phụ trách bài viết hoặc tổng quát chủ đề. Tờ giấy nầy được xem như văn bản có tính cách pháp lý nếu trong lúc trình bày, diễn giả ra khỏi nhưng điều trên giấy thì diễn giả hoàn toàn chịu trách nhiệm, và người phụ trách chịu toàn phần hoặc một phần trách nhiệm nếu diễn giả nói đúng những gì đã ghi. Phương Thanh đã vi phạm hầu hết những nguyên tắc thuộc về đạo đức truyền thông”…

Cô Phương Thanh, đừng quên Tòa án lớn nhất là Tòa Án Lương Tâm. Những kẻ không còn biết sự hiện diện cũa Tòa Án Lương Tâm thì kẻ đó không đáng được gọi là NGƯỜI nữa dù rằng họ đang có vóc dáng là con người”.

Quả tình đọc mấy câu này tôi phải đọc đi đọc lại hai ba lần thử xem mắt tôi có bị hoa hay không. Tôi xem đài CNN, FOX NEWS, CBS mỗi ngày, và tôi biết chắc rằng hoàn toàn không có việc người đựoc phỏng vấn phải làm giấy trình bày và cam đoan nội dung mình sẽ trình bày sẽ đúng như vậy trong hệ thống truyền thông chính thống của Hoa Kỳ. Có câu “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”. Hỏi Tống Phước Hiến, bộ luật nào, điều khoản nào trong luật báo chí truyền thông của của Hoa Kỳ quy định phải có giấy cam đoan không bàn luận điều gì ra ngoài lề bên phải này? Luật của Bộ Văn Hóa Thông Tin nước CHXHCNVN phải không Tống Phước Hiến? Bà Phương Thanh vi phạm đạo đức truyền thông cụ thể chổ nào, cho chứng cứ? Ở điểm này, nếu chùa Điều Ngự và Trần Đình Minh đi kiện bà Phương Thanh và đài VNA, thắng đâu không thấy, nhưng nếu bà Phương Thanh và đài VNA đi kiện Tống Phước Hiến về tội phỉ báng mạ lỵ, thì Tống Phước Hiến dính chấu là cái chắc!

Lo thân mình và lo cho tòa án lương tâm của chính mình đi Tống Phước Hiến. Cái tội cố tình bao che cho Việt Cộng, tội phỉ báng mạ lỵ đài VNA, bà Phương Thanh và ông Liên Thành, chắc thiên hạ cũng không để yên cho ông đâu ông Phật Tử Tống Phước Hiến!

Mục thứ sáu và bảy, Tống Phước Hiền viết đại ý như sau: Liên Thành chữi rủa và tấn công chùa Điều Ngự và GHPGVNTN, trong lúc đó thì chùa Điều Ngự và GHPGVNTN có uy tín rất to vì có nhiều VIP đến thăm viếng, vì vậy, mọi người phải biết rằng chùa Điều Ngự và GHPGVNTN là nơi rất bảnh và rất oách, đang làm công tác giải trừ quốc nạn, và pháp nạn, những người đến tu học ở chùa Điều Ngự cũng thuộc loại con nhà. Chùa Điều Ngự và giáo hội PGVNTN bảnh và oách như thế tại sao bà Phương Thanh không biết nể sợ  mà lại còn để cho Liên Thành một tên tư cách không ra gì lên nói xấu chùa Điều Ngự và GHPGVNTN trên đài?

Thưa quý vị, hữu xạ tự nhiên hương, uy tín của mình là do mình tạo ra chứ không phải do VIP tạo ra. Chẳng hạn vụ Kissinger và Lê Đức Thọ được giải Nobel Hòa Bình rất to, nhưng Kissinger đã bị chỉ trích nặng nề còn Lê Đức Thọ là một tên tội đồ của Việt Nam. Cái mà GHPGVNTN nên làm để có uy tín đó là hãy chứng minh những kẻ như Thích Đôn Hậu, Thích Trí Quang, Ni sư Huỳnh Liên, Thích Thiện Siêu không là cộng sản, cái mà GHPGVNTN nên làm để có uy tín đó là không nên có việc Thích Thiện Siêu dùng chùa Từ Đàm làm chổ tập trung tù nhân và giết người năm 1968, không nên có việc dấu cả kho vũ khí trong Viện Đại Học Vạn Hạnh trước 1975, không nên có cuộc diễn hành với trên 500 tăng ni xuống đường ăn mùng bộ đôi cụ Hồ vào Giải phóng Miền Nam ngày 1 tháng 5 năm 1975, cái mà GHPGVNTN không nên làm để có uy tín đó là đã tổ chức ăn mùng sinh nhật ác quỹ nhân loại Hồ Chí Minh 19/5/1975, cái mà Võ Văn Ái nên làm đó là không hoạt động phản chiến, không kêu gọi chống Mỹ cứu nước,  không vào quốc hội Hoa Kỳ để xin cắt Viện Trợ cho Miền Nam, cái mà HT Thích Quảng Độ, người đã đã từng biểu tình “cứu nguy Phật Giáo” cả hai thời đệ nhất đệ nhị cộng hòa, và Võ Văn Ái không nên làm, đó là không chữi Quân Đội VNCH và CSQG là lính đánh thuê, cái mà ông Thích Giác Đẳng trù trị chùa Pháp Luân Houston, Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Hoằng Pháp Giáo Hội Tăng Già Nguyên Thủy Việt Nam và Tổng Ủy Viên Truyền Thông Văn Phòng II Viện Hóa Đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không nên làm là đã chiếm đoạt số tiền 200,000 F mượn của đồng bào Phật Tử tại Thụy Sĩ trên 15 năm nay, chứ không phải hể có VIP đến thăm là có uy tín, chứ không phải lên tiếng chống cộng bằng mồm là người quốc gia.

 Đánh giá trách nhiệm của GHPGVNTH trong vấn đề làm mất Miền Nam, thì bạch thư của  HT Thích Tâm Châu năm 1996 là một tài liệu mà GHPGVNTN cùng các Phật  Tử của Giáo Hội này nên đọc để suy gẫm. Hữu xạ tự nhiên hương, chữi bới quy chụp người nói ra những sai trái của mình là phỉ báng Phật Giáo không thể là cách hành xử của bậc chân tu và người Phật Tử chân chính.

Tống Phước Hiến, cũng như Võ Văn Ái, hay nói nhiều về khả năng “giải trừ quốc nạn” của GHPGVNTN, Võ Văn Ái còn khẳng định rằng GHPGVNTN là tổ chức duy nhất có thể giải trừ quốc nạn. Xin hỏi, chẳng hay 37 năm nay công tác giải trừ quốc nạn của chùa Điều Ngự và GHPGVNTN nay đã tới đâu rồi? tiến triễn ra sao hay vẫn dậm chân ở mức độ chữi đổng cộng sản ở bên ngoài, còn bên trong thì để cho những người có lý lịch như Võ Văn Ái và Trần Đình Minh cầm nắm? 

 Tống Phước Hiến lãi nhãi ông Liên Thành có lời lẽ vô giáo dục với GHPGVHNT, xin chứng minh? Tống Phước Hiến đã viết một email giả, mạo danh ông Liên Thành chữi bới các chức sắc của GHPGVNTN để đổ vạ cho ông Liên Thành, tôi có đọc email này. Tống Phước Hiến muốn kính thưa “Quý Thầy cộng sản” là chuyện của Tống Phước Hiến. Còn nếu Liên Thành có “vô giáo dục” với những kẻ giả dạng tu hành để hoạt động cộng sản thì cũng là lẽ thường tình. Tại sao ư? Tại vì tự cộng sản đã là sự nhơ nhuốc của nhân loại, thì việc sử dụng những ngôn từ tệ hại đối với những tên cộng sản giả dạng tu hành có gì sai? 

Hãy ráng đọc nguyên văn ngôn ngữ tuy lũng củng nhưng rất sân si của “Phật Tử” Tống Phước Hiến như sau:
Có phải cô Phương Thanh đang chơi trò “Ném đá dấu tay” chăng?. Có phải tự trong thâm tâm, cô Phương Thanh đang là bạn đồng hành với bất kỳ ai căm thù GHPGVNTN chăng?, Phương Thanh sử dụng Liên Thành làm dụng cụ để thỏa mãn ý muốn của mình mà Liên Thành? Về phần cô Phương Thanh, cô Phương Thanh nghĩ Liên Thành phải chịu hoàn toàn trách nhiệm?”, “Cô Phương Thanh cũng dọn sẵn bãi đáp an toàn vì luật pháp không cho phép sử dụng truyền thông đại chúng với mục đích tấn công một tổ chức hợp pháp hay một công dân khác”?

Phật Tử Tống Phước Hiền cứ việc suýt chùa Điều Ngự  hoặc suýt Trần Đình Minh kiện VNA, kiện Bà Phương Thanh và ông Liên Thành ra tòa thử xem kết quả như thế nào? Còn hăm dọa khơi thì tôi tin rằng một người phụ nữ mạnh mẽ như Bà Phương Thanh, bà ta sẽ vứt những lời hăm dọa này vào sọt rác!

Mục số 6 và số 7: Tống Phước Hiến thách đố ông Liên Thành đi thưa Trần Đình Minh về tội hoạt động cộng sản. Y đặt vấn đề “Tại sao Liên Thành không dám chấp nhận cuộc đối chất? vì lẽ ông ta “là kẻ có quá khứ không minh bạch,  Kẻ sát nhân dám giết một hơi tám mạng người mà không cần qua Tòa án, kẻ hèn nhát trốn chui trốn nhủi khi cộng sản vào thành phố Huế trong dịp tết Mậu Thân,  kẻ đang chờ ra trước Tòa án về tội đào ngũ, kẻ đã từng can tội lường gạt dân tị nạn tại trại tị nạn Hồng Kông”.

Về vấn đề này, chúng ta dễ thấy rằng, tội hoạt động nội tuyến cho Việt Cộng như Trần Đình Minh không phải là tội ác chiến tranh tội ác chống con người, cho nên vấn đề kiện thưa để trục xuất Trần Đình Minh là việc rất khác so với vụ án của Bùi Đình Thi trước đây. Tuy nhiên Ty CSQG TT/Huế có thể viết thư lên FBI bạch hóa lý lịch nội tuyến của tên này và tùy nghi cơ quan này xử phạt thế nào về tội man khai lý lịch, nếu như Trần Đình Minh đã che dấu lý lịch hoạt động cho cộng sản trước đây khi vào Hoa Kỳ và khi tuyên thệ công dân Hoa Kỳ.

Tống Phước Hiến, với lý lịch là môt trung úy CSQG nhưng hành động và ngôn ngữ không khác loại chợ trời chữi đổng. Là một sĩ quan cảnh sát, điều căn bản để kết luận ai có tội gì là chứng cớ chứng cớ và chứng cớ. Yêu cầu Tống Phước Hiến đưa ra bằng cớ ông Liên Thành có quá khứ không minh bạch, ông Liên Thành đào ngũ, ông Liên Thành trốn nhiệm vự trong tết Mậu Thân, ông Liên Thành lường gạt dân tị nạn Hồng Kông và giết 8 người không đưa ra tòa án. Là một sĩ quan cảnh sát, thì hơn ai hết Tống Phước Hiến phải biết rằng đây là nước Mỹ, không phải là CHXHCNVH để Tống Phước Hiến muốn sủa bậy thế nào thì sủa, chẳng hạn như cách sủa gần đây về ông Liên Thành của  tờ báo Công An Thế Giới và Công An Nhân Dân. Những cáo buộc không bằng cớ như vậy là một cái thòng lọng mà Phật Tử Tống Phước Hiến tự ý thắt vào cổ mình khi đối diện với luật pháp Hoa Kỳ về tội vu khống mạ lỵ.

Ông Liên Thành không chấp nhận ngồi đối chất với Trần Đình Minh là một điều đương nhiên.Vì tư cách một cựu trưởng ty CSQG VNCH không cho phép ông ta ngồi ngang hàng với một tên can tội hoạt động nội tuyến, mà trình độ học vấn và hiểu biết luật pháp quá thấp như mọi người đã thấy khi đương sự lên đài VNA trình diễn. Và bottom line là, đối chất với hắn để làm cái gì? Chổ để phanh phui vấn đề nội tuyến của hắn đó là cơ quan công quyền chứ không phải đôi co với một tên nội tuyến Việt Cộng hạng bét. 

Thành thật cảm ơn đài VNA 57.3, Bà Phương Thanh, Ông Du Miên và ông Liên Thành trong vấn đề xây dựng một cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản đúng nghĩa.

Trần Minh
Chủ Nhật ngày 10 tháng 6 năm 2012





--

Viet Si

Featured post

Lisa Pham Vlog -21/12/2024

Popular Posts

xx

xx

My Blog List