Việt gian Phát Bùi, Lê Xuân Khoa, Lê Minh Nguyên cấu kết phá nát
cộng đồng chống cộng
Ngô Kỷ tham dự buổi lễ
do Đại Việt Quốc Dân Đảng tổ chức (khác với Tân Đại Việt)
Little Saigon ngày 25 tháng 3 năm 2017
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Trong
tuần qua tôi có phổ biến bài "Việt gian Phát Bùi, Chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam
Cali "lộ rõ bản mặt" liên hệ Việt cộng"
trong nỗ lực lột cho được cái mặt nạ phản quốc, phản bội cộng đồng
của hắn. Thú thật là Việt gian Phát Bùi này cái mặt nó quá "dày" quá
cở thợ mộc, miệng mồm hắn vô cùng xảo quyệt, điêu ngoa, kèm theo cái trò cực kỳ
ranh mảnh, gian xảo, lưu manh, đểu cáng "bẩm sinh," nên hắn đã lừa
được biết bao nhiêu "tai to mặt lớn" và đồng hương trong cộng đồng,
ngay cả ông cựu Thiếu tá Quân Cảnh "uy nghi, bệ vệ" như ông Phan Kỳ
Nhơn, chủ tịch Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai cũng bị hắn xỏ mũi chạy
vòng vòng, phải nhảy ra làm "Lê Lai cứu chúa," "làm chứng
gian" để bao che cho hắn. Chính vì vậy công việc lột mặt nạ hắn xuống cũng
khá vất vả. Tuy nhiên không vì vậy mà tôi bỏ cuộc, vì bản tính tôi là truy sát
tới cùng chứ không phải thuộc loại "đầu voi đuôi chuột, đánh trống bỏ
dùi" như cái bọn chính trị gia sa lông, hay lũ đấu tranh cuội nhan nhãn
trong cộng đồng.
Tôi vô cùng phấn khởi khi thấy trên các diễn đàn có đăng 2 lá thư
ngắn của Ông Tôn Thất Sơn, cựu Bác sĩ Đại úy Nhảy Dù VNCH ở Na Uy, đang làm
Điều Hợp Viên diễn đàn Nước Việt, và của Ông Bằng Phong Đặng văn Âu, cựu Thiếu
Tá Không Quân VNCH, hiện cư ngụ tại Little Saigon, đã lên tiếng thắc mắc với
Ông Bác sĩ Võ Đình Hữu và Bà Bùi Bích Hà liên quan đến việc xuất hiện của Việt
gian Bùi Phát trong Buổi Họp Mặt Quốc Học-Đồng Khánh 12-3-2017. Mời quý vị theo
dõi dưới đây:
Thưa
BTC Buổi Họp Mặt Quốc Học-Đồng Khánh 12.03.2017
Tham
khảo e-mail của Th/tá KQ Đặng văn Âu ngày 24.03.2017 bên dưới đây kính gửi nữ
sĩ
Bùi Bích Hà - thành viên trong Ban Tố Chức ;
Tham khảo bài viết của Ông Ngô Kỷ ngày 23.03.2017 nhan đề '' Việt Gian Bùi Phát
.... '' và một
bài
viết khác của Ông Ngô Kỷ gửi lên 90 liên mạng xã hội trong vòng khoảng 03 tuần
lễ trở lại
đây, nhan đề '' Việt Gian Bùi Phát -.... '' cùng hình ảnh chứng minh ông Bùi
Phát ngồi ăn tiệc với
đại sứ Việt Cộng vào khoảng tháng 10.2015, khiến tôi thắc mắc tại sao lại được
Ban Tổ Chức
mời
đến tham dự và phát biểu.
Rất
ao ước được Ban Tổ Chức Buổi Họp Mặt Quốc Học-Đồng Khánh 12.03.2017 làm sáng tỏ.
Kính,
Tôn-thất
Sơn/Điều Hợp Viên diễn đàn Nước Việt
______________________________
______________________________ _______________
On Friday, March 24, 2017
4:23 AM, AU DANG <>
wrote:
Thưa chị Bích Hà,
Bác sĩ Tôn Thất Sơn có chuyển đến một email của Ngô Kỷ tố giác Chủ
tịch Cộng đồng Nam Cali Phát Bùi tham dự tiệc với Đại sứ Cộng sản. Đã có nhiều
tiếng đồn về ông Phát Bùi có hành vi gian díu với cộng sản, nhưng chưa đủ
thuyết phục. Nay thì có đủ hình ảnh làm chứng cớ. (Chị hãy bấm vào hàng chữ
"view entire message" thì sẽ thấy rõ. Hôm trước, ngày 12 tháng 3 năm
2017 họp mặt Quốc Học - Đồng Khánh thì thấy có ông Phát Bùi lên đọc diễn văn và
ban tổ chức cảm ơn trịnh trọng lắm.
Xin chị cho biết ý kiến tại sao bác sĩ Võ Đình Hữu lại mời ông
Phát Bùi làm thượng khách và đọc diễn văn, chị nhé.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
(ngưng trích)
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Tôi cảm thấy vui hơn là ai cho tôi bạc vàng châu báu nữa, bản nhạc
"Ô kìa đời bổng dưng vui" của cố Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ diễn tả đúng
tâm trạng của tôi, và tôi cảm thấy bản nhạc "Có tin vui giữa giờ tuyệt
vọng" của cố Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng thật ý nghĩa vô cùng trong giờ phút
tôi đọc hai bức thư đó. Tôi tin rằng với thời gian để quý đồng hương quan sát,
theo dõi, nghiên cứu, điều nghiên, suy xét cũng dài khá đủ, cộng với những bài
viết, youtube mà tôi đã trình bày với đầy đủ bằng chứng trung thực, chính xác,
rõ ràng, do đó bây giờ không còn là lúc đồng hương tiếp tục "bình chân như
vại"nữa, mà là thời điểm mọi người có bổn phận lương tâm và lý trí cất lên
tiếng nói. Tôi cho rằng "gió đã đổi chiều," và giờ lịch sử đã điểm để
tập thể người Việt Tỵ Nạn cộng sản tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon nói riêng,
và hải ngoại nói chung quyết liệt đứng lên tiêu trừ tên Việt gian Phát Bùi, một
con "quỷ" đội lốt Quốc Gia thờ ma cộng sản, phản quốc, phản bội cộng
đồng.
Việt gian Phát Bùi ngồi cùng
bàn tiệc với Đại sứ Việt cộng có lá cờ máu Việt cộng
Việt gian Phát Bùi (mũi tên)
ngồi cùng bàn tiệc với Đại sứ Việt cộng Phạm Quang Vinh,
Tổng lãnh sự Việt cộng Trần
Thị Hiếu Hạnh, Việt gian Đinh Viết Tứ, Việt gian Phùng Tuệ Châu v.v...
Hai mũi tên là: Đại sứ cộng
sản Việt Nam Phạm Quang Vinh (đứng) và Bùi Phát (ngồi),
nhìn kỹ thì thấy giữa bàn
tiệc là lá cờ máu CSVN màu đỏ sao
vàng (trong khoanh tròn.)
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Trong niềm lạc quan vừa kể ở
trên, tôi cũng không thể dấu nhẹm đồng hương về cái chuyện vô cùng tệ hại cho
cộng đồng, là tên Lê Minh Nguyên, nhân danh đảng Tân Đại Việt lấy cớ hội thảo
chính trị để có dịp trình diện hai tên Việt gian "nặng ký" ra trước
cộng luận một cách công khai, đó là Việt gian Phát Bùi và Việt gian Lê Xuân
Khoa. (Xin lưu ý chỗ khoanh
đỏ)
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Trong khi cộng đồng đang bắt đầu đưa ra phản ứng để đối
đầu và trừng trị Việt gian Phát Bùi, thì Việt gian Lê Minh Nguyên lại lấy cớ đứng ra tổ chức buổi "sinh hoạt chính
trị" để thảo luận về đề tài "Với chính sách đối ngoại mới của Hoa Kỳ, những lực lượng tranh đấu cho dân chủ
Việt Nam nên có một chiến lược như thế nào? Nghe qua cái "đề tài" làm tôi rùng cả người, thật là một
bọn mê sảng và nổ như tạc đạn. Cái tội tày trời của Việt gian Phát Bùi, Việt gian Lê Xuân Khoa phản dân, phản nước, phản cộng đồng nằm
chình ình trước mặt đó mà không dám đụng sợi lông bọn nó, thế mà nói chi đến
chuyện "chiến lược." Thử hỏi hai tên Việt gian Phát Bùi và Việt gian
Lê Xuân Khoa đang nối giáo cho giặc, đang tiếp xúc với Việt cộng, đang chủ
trương "hòa hợp hòa giải" với Việt cộng, mà Việt gian Lê Minh Nguyên lại đặt chúng đóng vai diễn giả chính trị, thì có phải là
"nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà" hay không?
Việt gian Lê Minh Nguyên, Việt gian Phát Bùi,
Việt gian Lê Xuân Khoa
Điều tôi thắc mắc đây có phải là chủ trương của đảng Tân Đại Việt
và của Ông Bác sĩ Mã Xái, Chủ tịch đảng Tân Đại Việt hay không?, hay đây chỉ là
một một ý đồ riêng tư của tên Việt gian Lê Minh Nguyên muốn lợi dụng danh
nghĩa và uy tín của đảng Tân Đại Việt, muốn "đội lốt" đảng cách mạng
Tân Đại Việt để giúp "hợp thức hóa" tội ác của hai tên Việt gian Phát
Bùi và Việt gian Lê Xuân Khoa trước cộng đồng? Trong khi chủ trương của đảng
Tân Đại Việt là "thực hiện cuộc cách
mạng giải phóng quốc gia," thế
mà Việt gian Phát Bùi và Việt gian Lê Xuân Khoa lại "bắt tay" với
Việt cộng, như vậy hai tên Việt gian này có đi ngược với chủ trương của đảng
Tân Đại Việt hay không? Phải chăng Việt gian Lê Minh Nguyên cũng là một tên Việt gian đang thông đồng và cấu kết với hai
tên Việt gian Phát Bùi và Việt gian Lê Xuân Khoa để xâm nhập sâu vào sinh hoạt
chính trị cộng đồng, ngõ hầu thực thi nghị quyết 36 cộng sản, với âm mưu nhuộm
đỏ thánh trì chống cộng Little Saigon này?
Bác sĩ Mã Xái, Chủ tịch đảng Tân Đại Việt đang nhận Bảng Tưởng Lục từ Hội Đồng
Thành Phố Westminster
Năm 2014, Bác sĩ Mã Xái, Chủ
Tịch Đảng Tân Đại Việt, trình bày ý nghĩa của 50 năm thành lập Đảng Tân Đại
Việt:
"…Đánh dấu 50 năm Đảng
Tân Đại Việt nổi trôi cùng vận mạng dân tộc, toàn thể đảng viên trong và ngoài
nước
hãnh diện với những
đóng goop của mình trong công cuộc đấu tranh chung và nguyện tiếp tục góp sức
yểm yrợ quốc nội, ủng
hộ các phong trào dân chủ đa dạng, các tổ chức xã hội dân sự, hoan nghinh và cổ
võ
sự dấn thân của giới
trẻ. Cộng đồng hải ngoại là lực lượng hậu phương với sự vận động quốc tế yểm
trợ
cho công cuộc đấu tranh cho
chính nghĩa…”
Việt gian Lê Minh Nguyên, rúc sâu trong đảng Tân
Đại Việt để dễ bề thao túng, nhằm thi hành nghị quyết 36 Việt cộng
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Tội lỗi tiếp tay cho Việt cộng, nối giáo cho Tàu cộng của Việt gian Phát Bùi thì quý vị đã biết qua sự trình bày của tôi trong thời
gian qua, nếu ai chưa có dịp đọc, thì xin coi phần PHỤ ĐÍNH ở cuối bài viết, có nhiều Links bài viết tố giác tội lỗi của Việt
gian Phát Bùi. Bây giờ tôi xin được phép trình bày sơ về tội lỗi của Việt gian Lê Xuân Khoa.
Việt gian Lê Xuân Khoa từng về làm việc
cho rất nhiều giới chức sỏ Bắc Bộ Phủ. Hình này là hình
Việt gian Lê Xuân Khoa đang làm việc cho Thủ tướng Việt cộng Võ Văn Kiệt năm 2007.
Việt gian Lê Xuân Khoa công khai "bưng
bô" cho Việt cộng, thách đố cộng đồng tỵ nạn chống cộng hải ngoại.
Việt gian Lê Minh Nguyên (khoanh đỏ) luôn gần gũi và hợp tác chặt chẽ với Việt gian Lê Xuân Khoa (khoanh đỏ)
Qua sự liên hệ mật thiết này,
chứng minh Việt gian Lê Minh Nguyên là một tên "năm vùng" ăn sâu
trong đảng Tân Dại Việt.
Đây là một "đại
họa" và rất nguy hiểm cho đảng Tân Đại Việt và cộng đồng người Việt Tỵ Nạn
trong công cuộc đấu tranh chống cộng.
Một số hành vi điển hình chứng minh Việt gian
Lê Xuân Khoa nối giáo cho Cộng Sản Việt Nam như sau:
-
Họp với Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch tại New York để lên tiếng ủng hộ Việt cộng
vào tháng 10 năm 1990.
-
Họp báo cùng Đại sứ Việt cộng Lê Văn Bàng để bênh vực Cộng sản Việt Nam.
- Làm việc cho Thủ tướng Việt cộng Võ Văn Kiệt và cho nhiều dầu
sỏ, chóp bu Việt cộng.
-
Theo tiểu sử chính thức do Hội Di Sản Người Mỹ Gốc Việt (Vietnamese American
Heritage Foundation) đưa ra, mà Lê Xuân Khoa là thành viên ban quản trị, thì Lê
Xuân Khoa từng sắp xếp cho các lãnh tụ Cộng sản Việt Nam, gồm kể cả Ngoại
trưởng Nguyễn Dy Niên, Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nông Đức Mạnh tiếp
xúc với một số trí thức người Mỹ gốc Việt.
(Khoa has facilitated
meetings between Vietnamese political leaders, including Foreign Minister
Nguyen Dy Nien and National Assembly Chairman Nong Duc Manh (currently Party
Chief) and small groups of Vietnamese American intellectuals to exchange views
on issues of common concern.”
-
Viết báo, viết sách kêu gọi người Việt hải ngoại hợp tác với Việt cộng về vấn
đề đầu tư, đóng góp chất xám vô điều kiện.
-
Viết bài ủng hộ nghị quyết 36 và đề nghị phương pháp thực hiện cho có hiệu quả.
-
Kêu gọi hải ngoại hòa hợp hòa giải với Việt cộng.
-
Làm môi giới, đưa đường dẫn lối cho phái đoàn Việt cộng họp kín với Việt kiều
tại Mỹ.
-
Viết sách về chiến tranh Việt Nam ca ngợi Cộng sản Việt Nam, và chê bai đổ lỗi
nhân dân miền Nam và quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
-
Trong buổi ra mắt sách “Việt Nam 1945-1995” tổ chức tại hí viện Le Petit
Trianon, San Jose, Bắc California ngày 23 tháng 10 năm 2004, Việt gian Lê Xuân
Khoa không chào cờ và không hát quốc ca Việt Nam Cộng Hòa nên bị hầu hết tham dự
viên phản đối tẩy chay bỏ ra về v.v…
Khi
Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc công bố tài trợ ngân sách cưỡng bách người tỵ nạn
hồi hương (ROVR), Việt gian Lê Xuân Khoa ngữi thấy tiền nhiều nên liền chạy về
Việt Nam thiết lập một hệ thống Cơ Quan Thiện Nguyện Ngoài Chính Phủ
(Non-Government Organization-NGO) nhằm lãnh thầu các chương trình nhân đạo này
tại Việt Nam.
Để
tạo thêm uy thế tại Việt Nam, Việt gian Lê Xuân Khoa nhảy vào làm Tư Vấn cho
Quỹ Giáo Dục Việt Nam (Vietnam Education Foundation=VEF) do Việt gian Frank Jao
làm Chủ tịch để cho “đồng hội đồng thuyền”.
Theo
báo chí thì Việt gian Lê Xuân Khoa đầu tư xây 6 mẫu hồ nuôi tôm xuất cảng tại
Việt Nam. Chui rúc rất tài tình, nên Việt gian Lê Xuân Khoa chỗ nào
cũng có mặt.
Nói tóm lại, Việt gian Lê
Xuân Khoa rất nguy hiểm, len lỏi rất sâu vào chính quyền Mỹ, móc nối chằn chịt
với Việt cộng, đâm sau lưng cộng đồng người Việt tỵ nạn và làm hại chính nghĩa
người Việt Quốc Gia
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Phần trên tôi chỉ trình bày
vắn tắt về tội ác của Việt gian Lê Xuân Khoa. Mời quý vị theo dõi
trong phần PHỤ ĐÍNH ở dưới bài, sẽ có nhiều
bài tôi phản biện và lên án hành vi nối giáo cho Việt cộng của Việt gian Lê Xuân Khoa, đặc biệt tôi có phản đối Việt gian Lê Xuân Khoa và nhóm "36 trí thức hải ngoại" trong việc viết Thư Ngỏ
gởi cho bọn lãnh đạo Việt cộng.
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Bây giờ tôi xin trình bày đến
chuyện "tan nát lòng." Lý do là tôi lấy làm áy náy và khó xử khi phải
nêu vấn đề này ra trước công luận, vì không khéo thì bị mang tiếng là "phe
ta đánh phe mình." Bởi lẽ là những nhân vật và tổ chức mà tôi đề cập sau
đây không có chi là xa lạ với tôi hay với những người đấu tranh chống cộng
trong cộng đồng cả, tuy nhiên "pháp bất vị thân" nên buộc lòng tôi
phải lên tiếng phản đối và đặt vấn đề với họ.
Trước hết mời quý vị đọc chỗ
các hàng chữ có khoanh đỏ, thì quý vị sẽ thấy thành phần diễn giả gồm có "Anh Phan Thanh Châu (thuộc Việt Nam Quốc Dân
Đảng,) và "Anh Ngãi Vinh (thuộc Cộng Đồng Việt Nam Nam
Cali)
Kính thưa Quý Đồng Hương và Anh Phan Thanh Châu,
Trước hết tôi muốn phản đối và đặt vấn đề với Anh Phan Thanh Châu (thuộc Việt Nam Quốc Dân Đảng,) là tại sao Anh
biết có Việt gian Phát Bùi cũng nằm trong danh sách "diễn
giả" mà Anh lại tham dự cùng làm "diễn giả" với tên Việt gian
Phát Bùi? Anh đang giữ một vai trò cao cấp trung ương của Việt Nam Quốc Dân
Đảng, Anh đang sống tại Nam California, và Anh thừa biết Việt gian Phát Bùi gây
ra bao tội lỗi phản quốc, phản bội cộng đồng, thế thì tại sao Anh chấp nhận đi
"nằm chung chăn" với hắn, qua sự "đạo diễn" của tên phù
thủy Việt gian Lê Minh Nguyên?
Tôi muốn hỏi khi Anh chấp nhận ghi tên vào thành phần "diễn
giả" cho buổi "sinh hoạt chính trị" do Việt gian Lê Minh Nguyên sắp đặt, đó là do cá nhân Anh tự quyết định,
hay được sự đồng thuận và quyết định của Ban Lãnh Đạo Việt Nam Quốc Dân Đảng,
Anh có tham khảo ý kiến họ chưa, thưa Anh? Là một nhân vật lãnh đạo cao cấp của
Việt Nam Quốc Dân Đảng, Anh nắm vững tôn chỉ, chủ trương, chính sách, đường
lối, nội quy của Việt Nam Quốc Dân Đảng chứ, thế thì cái việc Anh nhân danh là
Việt Nam Quốc Dân Đảng để đi ngồi "cùng mâm, cùng chiếu" với tên Việt gian Phát Bùi, một kẻ đã và đang tiếp tay cho Việt cộng, nối giáo cho Tàu
cộng, như vậy có đúng theo đảng cương Việt Nam Quốc Dân Đảng không vậy Anh?
Để nhắc cho Anh nhớ, tôi xin trích lại một phần bản tin về
"Lễ Ra Mắt Tân Hội Đồng Lãnh Đạo Việt Nam Quốc Dân Đảng" được tổ chức
vào ngày 3 tháng 4 năm 2016, được đích thân Anh phổ biến lại trên website của
đảng, mà trong đó Anh với tư cách là Trưởng Ban Tổ Chức, đã dõng dạc và cương
quyết tuyên bố những lời son sắt như sau: “Trước hiện
tình đất nước, việc thống nhất, đoàn kết các tổ chức đấu tranh của tập thể
người Việt Quốc Gia để tạo sức mạnh tổng hợp đấu tranh giải thể chế độ phi nhân
phản d6n tộc của CSVN là một đòi hỏi bức thiết...."Anh linh của Đảng
trưởng, anh hùng Dân tộc Nguyễn Thái Học và tất cả các đồng chí tiên liệt cũng
như hàng hàng lớp lớp các chiến sĩ Việt Quốc đã hy sinh vì nền độc lập của nước
nhà sẽ phù trợ cho tất cả chúng ta luôn chân cứng đá mềm kiên trì đáu tranh sớm
giải thể chế độ CSVN để đem lại độc lập cho nước nhà và tự do hạnh phúc cho
toàn dân Việt.” Thế thì thưa Anh, là một
đảng viên cao cấp của đảng cách mạng như Anh, Anh có nghĩ là Việt Nam Quốc Dân
Đảng chấp nhận đi giao du, ngồi cùng mâm với một tên Việt gian phản quốc, phản
bội cộng đồng như Phát Bùi không, thưa Anh? Trong khi Anh và Việt Nam Quốc Dân
Đảng quyết tâm giải thể đảng cộng sản Việt Nam, thì Việt gian Phát Bùi lại ngồi
cùng bàn nhậu tiệc với viên đại sứ Việt cộng Phạm Quang Vinh tại Los Angeles
ngày 22 tháng 10 năm 2015, và bò phiếu YES để hướng dẫn phái đoàn thành phố
Garden Grove qua Thương Hải, Tàu cộng để ký kết đầu tư, mở đường cho Tàu công
"xâm chiếm" thành phố Garden Grove, nơi có đông dân cư người Việt
nhất quận Cam, điều đó có làm Anh khó chịu, tức giận, phẫn nộ đối với tên Việt
gian Phát Bùi không, thưa Anh?
Tôi muốn
hỏi Anh rằng Việt Nam Quốc Dân Đảng hãnh diện được mọi người công nhận là một
đảng phái chính trị có chiều dày đấu tranh chống ngoại bang, chống cộng sản,
thế thì nếu Anh và Việt Nam Quốc Dân Đảng không quan tâm, không lưu ý, không
ngó ngàng, không để ý đến việc chống đối, tẩy chay tên Việt gian Phát Bùi đã và
đang tiếp tay cho Việt cộng, nối giáo cho Tàu cộng, thì ai hay tổ chức nào có
thể làm thế điều đó cho Anh và Việt Nam Quốc Dân Đảng, thưa Anh?
Mời Anh
đọc lại bản tin và những lời tuyên bố hùng hồng, sắt thép của Anh:
Lễ Ra
Mắt Tân Hội Đồng Lãnh Đạo Việt Nam Quốc Dân Đảng
05/04/2016
Garden Grove (Bình Sa)- - Tại
Hội trường Sheraton Garden Grove – Anaheim South Hotel số 12221 Harbor Blvd,
Garden Grove CA 92840 vào lúc 1 giờ 30 chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 4 năm 2016,
Việt Nam Quốc Dân Đảng đã Tổ Chức Lễ Ra Mắt Tân Hội Đồng Lãnh Đạo Việt Nam Quốc
Dân Đảng, (VNQDĐ) tham dự lễ ra mắt ngoài các phái đoàn Việt Nam Quốc Dân Đảng
về từ khắp các châu lục, một số đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng địa phương còn
có hơn 400 qúy vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo, qúy vị nhân sĩ, qúy cựu viên
chức chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, một số đại diện các đảng phái chính trị,
qúy cộng đồng, qúy vị đại diện các tổ chức đầu tranh, qúy hội đoàn, đoàn thể,
qúy vị dân cử, đại diện dân cử Trung Ương, Tiểu Bang, ĐịaHạt và một số các
Thành Phố, qúy cơ quan truyền thông và đồng hương thân hữu.
Sau phần nghi thức chào
quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ, Đảng Kỳ Việt Nam Quốc Dân Đảng, phút mặc
niệm, trong phút mặc niệm Ban tổ chức cũng đã dành một phút để tưởng nhớ đến
Đồng Chí Đảng Trưởng Nguyễn Thái Học và các đồng chí đã lên đoạn đầu đài trong
ngày tang Yên Báy cũng như những đồng chí đã hy sinh vì lý tưởng và mục tiêu
của Đảng.
Ông
Phan Thanh Châu (khoanh tròn đỏ)
Tiếp theo ông Phan Thanh Châu
Trưởng Ban Tổ Chức lên ngỏ lời chào mừng
và cảm ơn Qúy vị lãnh đạo tinh thần các Tôn Giáo, Quý vị Đại diện các Chính
Đảng, Quý Quan Khách, Quý Cơ Quan Truyền Thanh, Truyền Hình, Báo Chí…..
Ông cho biết: “Trước hiện
tình đất nước, việc thống nhất, đoàn kết các tổ chức đấu tranh của tập thể
người Việt Quốc Gia để tạo sức mạnh tổng hợp đấu tranh giải thể chế độ phi nhân
phản d6n tộc của CSVN là một đòi hỏi bức thiết. Ý thức được tầm mức quan trọng này VNQDĐ đã kiên tâm vận động
trong suốt nhiều năm dài và đã đạt được kết quả tốt đẹp, để hôm nay chúng tôi
tổ chức thành công Đại Hội Toàn Đảng trong 3 ngày 1, 2, và 3 tháng Tư năm 2016
tại miền Nam California, Thủ Đô tinh thần của người VN tị nạn CS. Tất cả đại
biểu Đảng Viên từ các Châu Lục, các tiểu bang tại Hoa Kỳ đã tụ hội về đây phó
Hội để hợp nhất các hệ thống VNQDĐ quy về một mối. Kể từ ngày hôm nay tất cả
đảng viên chúng tôi chỉ hoạt động dưới một danh xưng duy nhất
"VNQDĐ".
"Anh linh của Đảng
trưởng, anh hùng Dân tộc Nguyễn Thái Học và tất cả các đồng chí tiên liệt cũng
như hàng hàng lớp lớp các chiến sĩ Việt Quốc đã hy sinh vì nền độc lập của nước
nhà sẽ phù trợ cho tất cả chúng ta luôn chân cứng đá mềm kiên trì đáu tranh sớm
giải thể chế độ CSVN để đem lại độc lập cho nước nhà và tự do hạnh phúc cho
toàn dân Việt.”
Ông Phan Thanh Châu (khoanh tròn đỏ)
Đại Hội cũng thông qua bản
Quyết Nghị nói lên quyết tâm của VNQDĐ trong giai đoạn mới trước hoàn cảnh đảng
Cộng Sản Việt Nam tiếp tục áp đặt một chế độ độc tài, toàn trị lên đất nước
Việt Nam, tiếp tục thần phục Trung Cộng và trước tình hình Trung Cộng gần như
chiếm trọn Biển Đông gây bất ổn tại vùng Á Châu Thái Bình Dương.
Bản Quyết Nghị cũng nêu rõ
VNQDĐ “nguyện sát cánh cùng toàn dân, kết hợp với các lực lượng trong và ngoài
nước, đấu tranh trên mọi mật trận nhằm giải thể chế độ độc tài toàn trị Cộng
Sản hiện nay tại Việt Nam”.
Trong phần phát biểu của qúy
vị lãnh đạo tinh thần tôn giáo. Qúy vị đại đảng phái chính trị, qúy vị dân
cử... Tất cả mọi người đều hân hoan
chung vui cùng Việt Nam Quốc Dân Đảng và hứa sẽ cùng sát cánh bên nhau trên
bước đường đấu tranh giải thể chế độ công sản để cho Dân Tộc Độc Lập-Dân Quyền
Tự Do-Dân Sinh Hạnh Phúc.............
Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn
ngoan cố bám lấy chế độ độc tài toàn trị, duy trì độc quyền chính trị, kềm hãm
bước tiến của dân tộc, tình hình càng ngày càng bi đát, nguy cơ mất nước đã gần
kề. Tập đoàn cai trị CSVN thật sự đã thách thức ước vọng của toàn thể dân tộc
Việt Nam về một đất nước dân chủ, tự do, thịnh vượng trong một thể chế chính
trị của dân, do dân và vì dân.
Vì thế, Việt Nam Quốc Dân
Đảng quyết tâm cùng toàn dân tranh đấu để cứu nước và xây dựng đất nước...”
Kính thưa Quý Đồng Hương và
Anh Phan Thanh Châu,
Nhân đây, tôi xin trân trọng trích ra đây 3 tấm
hình để bày tỏ sự kính trọng và biết ơn sự hy sinh cao cả của Đảng trưởng
Nguyễn Thái Học và các Đồng Chí Việt Nam Quốc Dân Dân Đảng quá cố. Nhìn cái
gương sáng lẫm liệt và uy dũng, oai hùng này, tôi tin rằng Anh và các đồng chí
Việt Nam Quốc Dân Đảng của Anh sẽ cương quyết không chùn bước trước bất cứ áp
lực nào, sẽ mạnh mẽ khước từ bất cứ sự mua chuộc, đi đêm nào, và triệt để thẳng
tay với bất cứ kẻ thù nào. Tôi hy vọng là với chức "phó thị Trưởng Garden
Grove," với cái danh là "chủ tịch cộng đồng," với cái gọi là
"đại gia," Việt gian Phát Bùi không vì thế mà có thể khiến cho
Anh và các đồng chí Việt Nam Quốc Dân Đảng phải khiếp vía, sợ hãi, o bế
hắn. Mong Anh Phan Thanh Châu và các đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đừng làm
tủi hổ vong linh các vị anh hùng dân tộc này. Họ đã "chết vinh hơn sống
nhục," do đó không ai được quyền làm ô uế danh thơm Việt Nam Quốc Dân Đảng
mà họ đã sáng lập.
Kính thưa Quý Đồng Hương và
Anh Phan Thanh Châu,
Để kết luận về phần nói chuyện với Anh Phan
Thanh Châu và Việt Nam Quốc Dân Đảng, tôi muốn Anh Phan Thanh Châu hãy đọc các
hàng chữ trong khung đỏ, để luôn nhớ chủ trương của Việt Nam Quốc Dân Đảng là: "Không chấp nhận hòa hợp hòa giải,
không khoan nhượng và hợp tác với cộng sản Việt Nam dưới bất cứ hình thức nào,.cương quyết cùng toàn dân
tiếp tục đấu tranh để giải thể chế độ độc tài toàn trị cộng sản Việt Nam. Bất cứ đảng viên Việt Nam
Quốc Dân Đảng nào tham gia các tổ chức do đảng cộng sản Việt Nam dựng ra và
kiểm soát, hoặc các tổ chức có lập trường hợp tác với cộng sản Việt nam đều đi
ngược lại chủ trương và đường lối của Việt Nam Quốc dân Đảng và sẽ bị khai trừ
khỏi Đảng."
Tôi hy vọng sự lầm lỗi mà Anh
Phan Thanh Châu tham dự làm "diễn giả" cùng với các tên Việt gian Phát Bùi, Việt gian Lê Xuân Khoa, Việt
gian Lê Minh Nguyên trong buổi sinh
hoạt chính trị tổ chức vào ngày 26 tháng 3 năm 2017 chỉ là một sự vô tình, hời
hợt chứ không phải cố tình "bắt tay" tiếp sức, hợp tác với
"địch," do đó tôi hy vọng Ban Lãnh Đạo Trung Ương Việt Nam Quốc Dân
Đảng sẽ không bắt tội "phản đảng" của Anh. Đây cũng là bài học cần
thiết và giá trị để Anh cần phải cẩn trọng trong việc giao du với các thành
phần Việt gian như Phát Bùi, Lê
Xuân Khoa, Lê Minh Nguyên. Để kết luận, tôi yêu cầu
Anh Phan Thanh Châu hãy từ chối và rút lui
ra khỏi thành phần "diễn giả" buổi sinh hoạt chính trị ngày 26 tháng
3 năm 2017 này ngay lập tức.
Sent: Thursday, 14 August
2014 8:24 AM
Subject: Tuyên Bố: Lập Trường của Việt Nam Quốc
Dân Đảng
Thân kính
gửi qúy đồng chí toàn đảng, quý đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước;
Trước tình
hình hiện nay, tình thế có nhiều thay đổi... là một đảng có lập trường quốc gia
chân chính, từng qua bao nhiêu giai đoạn lịch sữ đấu tranh, VNQDĐ xin tuyên bố
lập trường.
Yêu cầu
quý đồng chí VNQDĐ chuyển bảng Tuyên Bố này một cách sâu rộng trong quần chúng
bằng tất cả các phương tiện truyền thông, báo chí, email và các phương tiện
công cộng qua Internet.
Trân trọng
Le Thành Nhân
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Phần cuối của bài viết này, tôi phản đối và đặt vấn đề với Chủ
tịch Cộng Đồng Việt Nam Nam Cali Trương Ngãi Vinh nằm
trong danh sách "diễn giả" cho buổi sinh hoạt chính trị ngày 26 tháng
3 năm 2017 do Việt gian Lê Minh Nguyên dàn dựng, có kèm theo hai diễn giả nữa là Việt gian Phát Bùi và Việt gian Lê Xuân Khoa. Tôi muốn hỏi ông Trương Ngãi Vinh là ông có tham khảo ý kiến với Hội Đồng Cố Vấn và Hội Đồng
Giám Sát trước khi ông chấp nhận làm "diễn giả" với những tên
Việt gian này?
Tôi muốn ông Trương Ngãi Vinh đọc lại cái Nội Quy Cộng Đồng để
thấy rằng cái việc ông nằm chung danh sách "diễn giả" với 3 Việt gian Phát Bùi, Lê Xuân Khoa, Lê Minh
Nguyên, tức là ông đã vi
phạm điều lệ Nội Quy Cộng Đồng Việt Nam Nam Cali, vì ba tên Việt gian này đã và
đang tiếp tay cho Việt cộng và nối giáo cho Tàu cộng.
Tôi yêu cầu ông Trương Ngãi Vinh hãy từ chối và rút lui ra khỏi
thành phần "diễn giả" buổi sinh hoạt chính trị ngày 26 tháng 3 năm
2017 này ngay lập tức.
Chủ tịch Cộng Đồng Việt Nam Nam Cali Trương Ngãi
Vinh
Kính thưa Quý Đồng Hương,
"Thư bất tận ngôn, ngôn bất tận ý," tôi khá bận bịu,
cần phải làm một số việc cần thiết nên tôi chỉ xin viết tóm tắt một số điều nêu
trên, tôi tin là mọi người đều hiểu ý tôi muốn nói gì. Tôi xin ngừng nơi đây,
những gì tôi cần nói thì đã nói xong, vấn đề còn lại để giải quyết và đối xứ
như thế nào là chuyện của các người liên hệ và cộng đồng. Xin quý vị đọc phần PHỤ ĐÍNH có nhiều tài
liệu cần biết.
Trân trọng
Ngô Kỷ
PHỤ ĐÍNH
Lê Văn Khoa tuyên truyền cho Việt cộng:
BBC: Trong cuộc chiến, miền Bắc cho mình là
chống đế quốc Mỹ xâm lược giải phóng đất nước còn miền Nam cho rằng họ chiến
đấu cho chính nghĩa tự do dân chủ của dân tộc vậy thì theo Giáo sư bên nào
mới thật sự đại diện cho chính nghĩa của người Việt?
Chính nghĩa
yêu nước, giải phóng đất nước của người cộng sản lúc ban đầu nó không còn
nguyên như trước mà đi vào con đường cộng sản nên có sự xung đột ý thức hệ
rõ ràng. Giáo sư Lê Xuân Khoa
GS Lê Xuân Khoa: Mỗi bên đều có chính nghĩa của mình. Theo tôi thì người Cộng sản
cũng là người yêu nước lúc đầu khi chưa thành cộng sản. Những người đi tìm lý
tưởng cộng sản đều là người yêu nước cả. Ông Hồ Chí Minh khám phá ra được
Lênin viết về vấn đề giải phóng dân tộc thì cho rằng chủ nghĩa Lênin đem lại
giải phóng cho dân tộc nên ông ấy reo mừng.
BBC: Nhân nói đến việc hòa giải thì Việt Nam
đang đối đầu với sự bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông, vậy theo ông
cộng đồng người Việt tại hải ngoại có vai trò như thế nào trong việc đối phó
với mưu đồ của Trung Quốc?
GS Lê Xuân Khoa: Tôi lấy ví dụ cụ thể: Trong gia đình có hai anh em sống chung với
nhau. Rồi đến lúc có xung đột cãi nhau, thậm chí đánh nhau chí chóe. Trong
khi mâu thuẫn như vậy thì có kẻ thù bên ngoài đang vác súng sắp sửa vào cướp
trong nhà. Mối nguy chung là khi kẻ thù vào thì cả hai anh em đều là nạn nhân
hết thì bây giờ phải tạm thời quên sự chống đối nhau để hợp lực lại đuổi kẻ thù
đang xâm lấn nhà mình hay là cứ nhất định người này phải diệt người kia đã rồi
mới quay sang chống lại kẻ thù tôi nghĩ câu trả lời ai cũng thấy rõ. Phải gạt
bỏ thù riêng đi để đối phó với kẻ thù chung rồi sau đó giải quyết với nhau sau.
Đấy là quan điểm của tôi. Trái lại có những người chủ trương rằng hãy tiêu
diệt chế độ này đã rồi mới đánh kẻ thù thì như thế tôi cho rằng đấy là ý nghĩ
của những người vì lòng thù hận – cái đó mình cũng phải hiểu người ta thù hận
đến độ bất chấp kẻ thù chung như vậy nhưng tôi nghĩ đó không phải là con
đường sáng suốt.
Có người nói rằng nếu
sau khi chiến thắng rồi thì phe kia nó mạnh lên, nó vẫn lại cai trị. Tôi nghĩ
rằng tình thế sẽ đổi khác. Khi mà đã hợp lực, đã hòa giải thật sự, đã thả
những người bất đồng chính kiến ra và khi người nước ngoài đã hợp lực loại được
kẻ thù Trung Quốc đi thì chúng ta rất nhẹ gánh nặng để xây dựng đất nước. Lúc
đó lực lượng nhân dân, những người dân chủ trong nước sẽ có thế lực mạnh hơn để
thuyết phục những nhà lãnh đạo trong nước và lãnh đạo lúc đó cũng tỉnh ngộ rồi
không bị gọng kìm của Trung Quốc ép nữa thì sẽ nhìn ra con đường mình sẽ đi.
Vấn đề nội bộ sẽ dễ giải quyết hơn.
Cuộc phỏng vấn của BBC Việt ngữ với Giáo sư Lê Xuân Khoa được
thực hiện trong tháng Tư, 2015 tại Nam California
Trong quyển “Việt Nam 1945-1995”, Lê Xuân Khoa kêu gọi hoà hợp
hòa giải, xóa bỏ hận thù như sau:
“Cái cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại vốn đã từng có nhiều năm chất ngất hận thù
đến không chấp nhận một sự suy tư nào khác hơn là sự suy tư đã đông đá trong
đấu óc của họ… Tôi cảm thông tâm trạng của những con người còn duy trì những
chủ trương cứng rắn đó, nhưng con đường cứu nước của họ chỉ là một thứ đường
mòn vô dụng không đem lại một lợi ích nào cho dân tộc nếu không muốn nói là lại
còn làm cản trở bước tiến của dân tộc. Tôi thường nghe rất nhiều lần người ta
nhân danh quyền lợi của trên 80 triệu đồng bào ở trong nước để phát động những
cuộc đấu tranh theo kiểu như trên, nhưng hầu như họ chẳng hiểu gì về tâm tư hay
nguyện vọng đồng bào ở quê nhà. Ổn định và phát triển theo
tôi nghĩ, đó là khuynh hướng chung của thành phần đa số của dân tộc trong hoàn
cảnh hiện tại… Sau bao nhiêu năm tang thương của cuộc chiến, với chất ngất hận
thù giữa bên này và bên kia, theo tôi nghĩ, con đường hòa hợp hòa giải dân tộc
là sinh lộ duy nhất để đem quê hương ra khỏi tình trạng mất tự do dân chủ,
nghèo nàn chậm tiến và tràn lan tệ tham nhũng và bất công như hiện nay.”
Ngô Kỷ có
trong tay 5 biên lai làm bằng chứng để tố giác nhóm “36 trí thức”
đã “bí mật”gởi bức “Thư Ngỏ” về cho Bắc Bộ Phủ qua ngã bưu
điện Mỹ.
Ngô Kỷ và Giáo sư Vũ
Quốc Thúc
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Trong vài ngày qua các các
quan truyền thông, đặc biệt trên các diễn đàn mạng bàn tán xôn xao về một bức
thư ngỏ có phần mở đầu như sau:
“THƯ NGỎ GỬI CÁC NHÀ LÃNH ĐẠO
VIỆT NAM
VỀ HIỂM HOẠ NGOẠI BANG VÀ SỨC
MẠNH DÂN TỘC
Kính gửi:
Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội
Chủ nghĩa Việt Nam
Chủ tịch và Quốc hội nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Chánh án Toà án Nhân dân Tối cao nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Thủ tướng và Chính phủ nước
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Tổng Bí thư và Bộ Chính trị
Đảng Cộng sản Việt Nam.
Thưa quý vị, Chúng tôi, một số trí thức
sinh sống tại nước ngoài, gửi đến quý vị lá thư ngỏ này để phát biểu những suy
nghĩ thẳng thắn và xây dựng trước tình hình nghiêm trọng của Việt Nam hiện
nay………”
Chỉ cần đọc phần mở đầu thôi
cũng đủ để vất vào sọt rác cái “văn kiện lịch sử xú uế” này rồi vì nó chứa lắm
điều sỉ nhục và phản quốc, dù rằng nó được đồng ký tên bởi 36 nhân vật gọi là
“trí thức.” Trên diễn đàn mạng mấy hôm nay, các vị thức giả và đồng hương tỵ
nạn đã lên tiếng bày sự sự phẫn nộ và bất bình về cái trò “khỉ” này của những
kẻ “hám danh” và “đi trên mây,” đó là chưa kể đa số trong đám này là một lũ có
thành tích “bưng bô” cho cộng sản Việt Nam điển hình như Lê Xuân
Khoa, Trịnh Hội, Đinh Xuân Quân, Đoàn Thanh Liêm, Tạ Văn Tài, Trương Bổn Tài,
Ngô Đình Long v.v…
Tôi lấy làm thắc mắc là tại
sao qua thế kỷ 21 rồi mà cái “nhóm 36” này chưa mở mắt để nhận chân
ra sự gian ngoa quỹ quyệt của cộng sản, cái gương “vắt chanh bỏ vỏ” mà Hồ Chí
Minh và tập đoàn cộng sản đã áp dụng nhằm tiêu trừ các nhà ái quốc tiêu biểu
như cụ Phan Bội Châu, nhà văn Khái Hưng, hay đào thải, tiêu diệt ngay chính
“đồng đảng” của chúng như Dương Huỳnh Hoa, Nguyễn Hộ, Trương Như Tảng, Lê Văn
Trinh, Nguyễn Hữu Thọ, Trần Đức Thảo, Lê Văn Hảo, Lê Khắc Quyến v.v.., và mới
đây nhất tên hèn tướng Nguyễn Cao Kỳ suốt gần mười năm rạp mình làm thân khuyển
mã, hết lòng cúc cung tận tụy “bưng bô” cho Bắc Bộ Phủ thế mà chúng không cho
phép chết tại Việt Nam, ngay cả cái nhúm tro tàn cũng không được mang về chôn
nơi cắt rốn Sơn Tây, thế thì thử hỏi cái “nhóm 36” này lấy tư cách gì, lấy giá
trị gì, lấy thế thần gì để mà góp ý, khuyên răn bọn thảo khấu Bắc Bộ Phủ, quả
là một chuyện làm ‘ruồi bu,” vô duyên, lạc điệu, lố lăng, và dị hợm hết sức.
Bài viết này tôi không chủ trương phân tích, lý luận dài dòng vì ai ai cũng
thấy “nhóm 36” này đang làm một việc lố lăng, vô bổ, làm trò cười cho cộng sản,
và khiến cho tập thể người Việt tỵ nạn phẫn nộ và khinh bỉ.
Trong “nhóm 36” này lại có
ông thầy khả kính của tôi là Giáo sư Vũ Quốc Thúc. “Bán tự vi sư” nên tôi không
biết phải nên dùng ngôn từ nào cho phải đạo với một vị Thầy trong suốt 4 năm
trường luật, có lẽ chữ mà thích hợp nhất là tôi vô cùng “thất vọng” về Thầy.
Thẻ Sinh Viên Cử Nhân Năm Thứ
Tư Luật Khoa Sài Gòn, Ban Kinh Tế
mà Giáo Sư Vũ Quốc Thúc là thầy dạy Kinh Tế
cho Ngô Kỷ
Bây giờ Thầy cúi mặt đi ký
vào cái gọi là lá “Thư Ngỏ” này làm cho tôi cảm thấy thẹn thùng, mắc cở và
ngượng ngùng khi nhớ lại lời Việt gian Đoàn Thanh Liêm viết giới thiệu cho tập
hồi ký “Thời Đại Của Tôi” của Thầy lên tới tận trời xanh trong dịp ra mắt sách
tại miền nam California và Houston, Texas vào trung tuần tháng 11 năm 2010, rằng:
“…-Lập trường quốc gia kiên định.
Điểm đáng lưu ý nhất trong
suốt bộ Hồi ký này là tác giả đã ghi ra được cái quan điểm và lập trường quốc
gia kiên định của một người trí thức Việt nam, mà không để cho mình bị mê hoặc
bởi sự quyến rũ của chủ thuyết duy vật marxist-leninist. Điển hình như trong
tập luận án tiến sĩ với nhan đề: “L’economie communaliste du Vietnam”, tác giả
đã không chấp nhận lề lối luận thuyết của Karl Marx, như giới trí thức tả
khuynh ở nước Pháp hồi những năm 1940-50 thường áp dụng như là một cái mode
thời thượng…
Với sự phân định rạch ròi về
lý thuyết như vậy, ông đã đứng hẳn về phe quốc gia, và phục vụ liên tục trong
cả hai chế độ Đệ nhất và Đệ nhị Cộng hòa ở miền nam. Và sau 1975, ngay dưới chế
độ độc tài chuyên chế cộng sản, ông vẫn giữ được đức tính ngay thẳng, tiết tháo
của một sĩ phu trí thức, không hề tỏ ra bị khuất phục trước tập đoàn bạo quyền…
Tác giả còn ghi lại những buổi phát biểu, thuyết trình trên đài truyền hình
Pháp, nhằm phổ biến lập trường đứng đắn, nghiêm túc của người quốc gia trước sự
xuyên tạc trắng trợn của những người tả phái làm lợi cho phía cộng sản. Cụ thể
như trong loạt phim lịch sử của nhà báo Henri de Turenne, đã có những đánh giá
quá ư thiên lệch, gây ác cảm của công luận đối với các chánh phủ quốc gia từ
thời kỳ năm 1950 đến 1975 Vì thế, giáo sư Thúc đã phải ra tay can thiệp, nhằm
trình bày trước công luận nước Pháp về chính nghĩa của phe quốc gia, đối lập
với chế độ độc tài tàn bạo của người cộng sản. Sự đóng góp này đã giúp rất
nhiều trong việc xây dựng và củng cố uy tín của phong trào tranh đấu cho Tự do,
Dân chủ và Nhân quyền ở Việt nam hiện nay vậy…” (ngưng trích)
Lời lẽ giới thiệu trên về
Giáo sư Vũ Quốc Thúc thật là lẫm liệt, chí khí và vô cùng “Quốc Gia” chống
cộng, thế mà ngày hôm nay Thầy lại đi hạ mình “bẩm thưa” bọn đầu gấu Bắc Bộ Phủ
qua việc Thầy đồng ký tên vào cái gọi là lá “Thư Ngỏ” mà ai cũng tiên đoán thấy
được là bọn Bắc Bộ Phủ rồi cũng sẽ vất cái lá “Thư Ngỏ” này vào thùng rác mà
chẳng cần điều nghiên, cứu xét, tuy nhiên về phần Thầy thì Thầy vô hình chung
đã chính thức công nhận sự chính danh, hợp pháp và hợp hiến của bọn chóp bu
cộng sản trong khi chúng tiến chiếm miền Nam bằng vũ lực, áp đặt nền độc tài
chuyên chế trên đầu cổ cả dân tộc, và không cho người dân được quyền chọn lựa
người lãnh đạo trong một cuộc bầu cử tự do. Thầy dư trình độ và kinh nghiệm
hiểu về lịch sử nước nhà cũng như biết rõ về tội ác tày trời của bè lũ cộng sản
nên tôi không thấy cần thiết dài dòng.
Từ tháng 9 năm 2010, khi tôi
biết Thầy nhờ công ty báo Người Việt xuất bản tập “Hồi Ký Của Tôi” và nhờ họ
viết lời giới thiệu sách, tôi “hết” kính trọng Thầy từ đó nếu không muốn nói là
“khinh bỉ” Thầy. Tại Cali biết bao nhà xuất bản sách và có biết bao địa điểm và
cơ quan báo chí truyền thông, thế mà tại sao Thầy “muối mặt” chọn công ty báo
Người Việt hả Thầy? Không ngờ một vị Thầy mà tôi từng kính trọng cả tài lẫn
đức, cùng tinh thần chống cộng triệt để mà nay lại “xuống dốc” một cách thê
thảm và tệ hại như vậy. Trong khi biết bao đồng hương tỵ nạn dãi dầu nắng mưa,
cực khổ biểu tình suốt hơn 3 năm nay để chống đối công ty báo Người Việt nhục
mạ lá Cờ Vàng trong chậu rửa chân nail, và Chủ nhiệm Đỗ Ngọc Yến chủ tọa buổi
họp bí mật năm 1998 với đầu sỏ cộng sản Nguyễn Tấn Dũng và Tổng lãnh sự CSVN
Nguyễn Xuân Phong, thế mà Thầy lại “nhẫn tâm”, thiếu ý thức và mất cả lòng tự
trọng khi hạ mình đi nhờ cậy bọn Việt gian báo Người Việt giúp đở bán dùm dăm
ba quyển sách. Đọc nội dung bài giới thiệu về tập “Hồi Ký Của Tôi” do báo Người
Việt viết, cũng đủ thấy công ty báo Người Việt khinh thường Thầy và “nhạo báng”
cái tinh thần Quốc Gia chống cộng của Thầy, khi chúng viết “… Về giai đoạn xảy ra hai cuộc chiến tranh tàn khốc 1945-1954
và 1956-1975, tác giả cũng chỉ dành ra có 83 trang trong số hơn 400 trang của sách. Cũng
như chỉ dành có 68 trang nhắc tới từ ngày CSVN chiếm trọn cả lãnh thổ
Việt Nam…” Thử
hỏi lý do tại sao bọn công ty báo Người Việt cần phải “nhấn mạnh” phần này, và
tại sao chúng dùng chữ “chỉ,” phải chăng chúng muốn chứng minh cho độc giả thấy
rằng Thầy không có quan tâm gì về việc tội ác cộng sản, nên “chỉ” dành một số
trang “khiêm nhường” qua loa mà thôi. Quả thật bọn Việt gian báo Người Việt
thâm độc và đểu cáng vô cùng.
Tôi cũng được biết vào ngày
23/5/1987 tại Paris, với sự hỗ trợ tích cực của Ủy ban Pháp Quốc yểm trợ một
nước Việt Nam tự do (Comité Francais de soutien pour un Vietnam libre), Giáo sư
Vũ Quốc Thúc đã tổ chức một cuộc hội thảo công khai về việc trở lại Hiệp Định
Paris 1973. Nhân dịp này Ủy ban Luật gia VN đặt lại vấn đề hiệu lực của Hiệp
Định Paris 1973 (Comité de juristes Vietnamiens pour la remise en vigueur des
Accords de Paris de 1973) đã công bố chính thức Bạch thư (Libre blanc) với tựa
đề Guèrre et Paix en Indochine (Chiến tranh và hòa bình ở Đông Dương). Để trở
lại Hiệp Định Paris 1973, nhằm giải quyết các vấn đề nan giải của các nước Đông
Dương, Bạch thư kêu gọi Pháp đứng ra triệu tập một hội nghị Paris mở rộng, bao
gồm 5 Ủy viên Thường trực Hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc bốn nước nguyên thành
viên Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đình chiến Đông Dương năm 1954, hai phe Quốc Cộng
củ ba nước Việt Miên Lào. Cuộc hội thảo do Gs VQT chủ tọa cùng với Dân biểu
Georges Mesmin, Chủ tịch Ủy ban Ngoại giao Hạ Nghị Viên Quốc hội Pháp, đồng
thời cũng là Thị trưởng Quận 16 Paris.
Và trong tập “Hồi Ký Của
Tôi,” Thầy thừa nhận: “Dù không tin tưởng triển
vọng Hiệp Định Paris có thể sống lại, nhưng ít ra nó cũng đem lại cho mọi người
một tia sáng nào đó, khi mọi người còn đang ở trong đường hầm. Ít nhất người ta
thấy có một giải pháp cụ thể hơn là những bản tuyên ngôn thông thường. Chúng ta
là người Việt Nam tự do, chúng ta có bổn phận đòi vãn hồi Hiệp Định Paris 1973,
vì chúng ta bị tước đoạt một quyền thiêng liêng được minh thị bảo đảm trong
hiệp định. Đó là quyền tự quyết của nhân dân miền Nam. Nếu chúng ta không yêu
sách, thì ai đòi hỏi cho chúng ta? Giải pháp do anh em luật gia đưa ra dựa trên
những nguyên tắc quốc tế công pháp, trên những bản hiệp định vẫn còn giá trị
theo công pháp quốc tế. Chúng tôi chỉ còn trông mong vào sự phù hộ, tin tưởng ở
sự huyền diệu của Đức Mẹ. Nếu đạt được phần nào kết quả cũng là nhờ ơn thiên
điển mà thôi”
Không kể đâu xa xôi, mới
tháng 6 năm 2011 vừa rôi, tại ngôi
thánh đường mang dấu ấn Đức Mẹ, Thầy đã đọc điếu văn kính biệt cố giáo sư Vương
Văn Bắc như sau: “…Lịch sử còn ghi nhớ những cố
gắng của Anh để vận động các nước bạn giúp đỡ chúng ta chống lại mọi hành động
vi phạm Hiệp định tái lập hòa bình ở Việt Nam ký kết ngày 27/1/1973. Những cố
gắng ấy đã thất bại vì thời cuộc quốc tế vô cùng bất lợi. Chúng ta phải bỏ nước
ra đi trước sự thắng thế của bạo lực…Mặc dù lưu vong, chúng ta vẫn vững lòng
tin tưởng là sớm muộn gì, quê hương chúng ta cũng có một thể chế thực sự
dân chủ, thực sự pháp trị.”
Những lời phát biểu của Thầy
ở trên quả thật là ái quốc, liêm sĩ và tràn đầy hy vọng, thế mà bây giờ Thầy
lại cam tâm phản bội lại cái lý tưởng cao cả chống cộng mà Thầy từng theo đuổi
gần suốt cả cuộc đời, quả thật là một điều nghịch lý và khó hiểu vô cùng. Phải
chăng vì tiền, vì danh lợi, vì bị dụ dỗ, vì “lú lẫn”? thưa Thầy! Mọi người đang
chờ câu trả lời của Thầy vì cho đến giờ này chưa ai dám tin là sự
thật về việc Thầy đang trở thành một tên Việt gian “đón gió trở cờ” một cách
hèn hạ và vô liêm sĩ như tên “dâm tặc” Phạm Duy cùng trang lứa với Thầy.
Qua cuộc phỏng vấn của đài Á
Châu Tự Do vào ngày 31 tháng 8 năm 2011 thì mới phát giác ra “đầu dây mối nhợ”
của cái gọi là lá “Thư Ngỏ” này là do Việt gian Lê Xuân Khoa làm đạo diễn
từ A tới Z. Việt gian Lê Xuân Khoa đã lếu láo, xấc xược và láu cá khi tuyên bố
với đài rằng “…Trong 36 năm qua, cộng đồng người Việt hải ngoại đã tham gia,
ủng hộ hay chứng kiến những nỗ lực nhằm thay đổi hay lật đổ chế độ độc tài cộng
sản bằng lực lượng vũ trang hay bằng cách vận động các thế lực quốc tế,
nhưng tất cả đều đã thất bại. Ngày nay, hầu hết các tổ chức chống cộng đều
chuyển hướng sang tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền. Đây là một sự chuyển hướng
đúng, thực tế hơn và có thể được các chính phủ và tổ chức quốc tế hỗ trợ nhưng
cũng chỉ đến một mức độ nhất định…. Đây là một việc làm công khai và hợp pháp
theo nhận định của trí thức trong nước. Phương cách thực tế này có thể bị một
số nhân vật trong cộng đồng hải ngoại coi là quá yếu, còn có thể kết tội là
giúp duy trì chế độ độc tài, chẳng hạn vì Thư Ngỏ không quyết liệt đòi bãi bỏ
điều 4 Hiến pháp hay đòi thực thi đa nguyên, đa đảng….” Quả thật lời tuyên bố của
Việt gian Lê Xuân Khoa vô cùng láo khoét và vô căn cứ, vì trên thực tế cuộc
chiến chống cộng sản và Việt gian đang được diễn tiến một cách tốt đẹp và thuận
lợi, có gì lại cho là thất bại. Cộng sản Nga Sô phải mất 80 năm mới tan rả, chế
độ độc tài Libya phải chờ tới hơn 40 năm mới sụp đổ, thế thì chuyện giải thể
chế độ đảng cộng sản Việt Nam là điều tất yếu, phải tới mà thôi, còn lại chỉ là
yếu tố thời gian, không có gì cho là chậm chạp. Nhân dân Việt Nam quyết tâm lật
đổ đảng cộng sản chứ không chỉ “quyết liệt đòi bãi bỏ điều 4 hay đòi thực thi
đa nguyên, đa đảng” như lời mỉa mai đểu cáng của tên Việt gian Lê Xuân Khoa.
Tôi từng lột mặt nạ tên Việt
gian Lê Xuân Khoa này nhiều lần, và vài năm trước đây tôi cũng đã có viết bài “Lê Xuân Khoa, con thò lò
chính trị bẩn thỉu và phản quốc,” cho nên nhân dịp này tôi xin được phép post lên diễn đàn để
Quý Đồng Hương kính tường và nhận rõ bản chất lưu manh, điếm đàng và phản quốc
của y. Tội lỗi và những điều vô liêm sĩ, tồi bại, bẩn thỉu, dơ dáy, hèn mạt của
Lê Xuân Khoa thì quá nhiều, vì phải dành thì giờ cho một số vấn đề đấu tranh
khác nên tôi chỉ có thể trình bày một cách tượng trưng tên Việt gian nguy hiểm
này. Cần tìm hiểu thêm về y, xin quý vị vào Google hay sách báo, tài liệu, hoặc
xin liên lạc tôi.
Nhân dịp này, tôi cũng xin
post lại một số bài cũ liên quan đến những nhà “trí thức” tào lao, phản bội,
như Luật sư Nguyện Hữu Liêm ở San Jose bắc Cali, Giáo sư Lâm Lễ Trinh, cựu bộ
trưởng nội vụ, Giáo sư Trần Văn Ân, cựu Trung tá phát ngôn nhân Quân Lực VNCH,
Luật sư Đinh Viết Tứ v.v… Tôi biết trước là có một số người vị nể, thần tượng,
ái mộ, tôn trọng những nhân vật mà tôi đề cập, tuy nhiên “pháp bất vị thân” nên
tôi không ngần ngại đặt vấn đề công khai trước công luận. Tôi chỉ quan tâm đến
quan điểm, lãnh vực chính trị mà thôi, chứ tôi không chủ trương tấn công hay
nhục mạ đời tư riêng của bất cứ ai. Quyền nhận định và phán xét xin dành cho
Quý Đồng Hương và Quý Độc Giả. Tôi hân hoan đón nhận mọi sự chỉ trích, phê
bình, phản biện của quý vị.
Trân trọng,
Ngô Kỷ
Làm
sao Ngô Kỷ có trong tay 5 cái biên lai "36 trí thức dỏm"gởi thư hỏa
tốc cho bọn đầu não Việt cộng này?
Chỉ có Trời mới biết mà thôi, ha ha!!!
5 Biên lai Bưu Điện chứng nhận Việt gian Đinh Xuân Quân
đi gởi bí mật 5 bức "Thư Ngỏ" cho Bắc Bộ Phủ (Đinh Xuân Quân là tiến sĩ kinh tế, người
ký tên thứ hai trong "Thư Ngỏ," và cũng là nhân vật nòng cốt trong
nhóm "36 trí thức" này. Xin nhìn kỹ tên, số phone, địa chỉ người
gởi trên biên lai bưu điện. Đinh Xuân Quân cũng là anh của Bác sĩ Việt
gian Quỳnh Kiều, người được cộng sản tuyên dương "Việt Kiều Yêu Nước"
tại Hà Nội. Cặp vợ chồng bác sĩ Quỳnh Kiều và Kiều Quang Chẩn buôn lậu cổ vật
Việt Nam.
Việt
gian Đinh Xuân Quân là người đứng tên gởi thư hỏa tốc cho 5 tên đàu sỏ Việt
cộng tại bưu điện Mỹ.
Gởi bằng bưu điện Express
Mail cho 5 đầu sỏ Việt cộng:
- Trương Tấn Sang, Chủ tịch
nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch
và Quốc hội nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Trương Hòa Bình, Chánh án
Toà án Nhân dân Tối cao nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa
Việt Nam
- Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng và Chính phủ nước
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí
thư và Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam
Lê Xuân Khoa, con thò lò chính trị bẩn thỉu và phản quốc
. Ngô Kỷ
Theo Việt Sử Ký Toàn Thư của
Ngô Sĩ Liên có đề cập đến Thành Cổ Loa với chuyện tình “Mỵ Châu - Trọng Thủy”
xảy ra vào năm 257 trước Công Nguyên, dẫn đến sự sụp đổ nước Âu Lạc, khiến An
Dương Vương mất mạng, còn Triệu Đà thì hả dạ đắc thắng.
Đáng buồn thay cái sự kiện
lịch sử nghiệt ngã và bi thương của 2,267 năm trước, nay lại tái diễn tương tự
trong sinh hoạt cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại và ngay tại thủ đô tỵ
nạn Little Saigon. Những tên Trọng Thủy “thời đại” này chính là bọn Việt gian
phản quốc đang dựa hơi, núp bóng và nương tựa dưới sự dung túng, che chở và bảo
kê bởi cái “dù” của một số “ông to bà lớn”, đoàn thể, tổ chức trong cộng đồng.
“Minh thương dễ tránh,
ám tiễn khó phòng.” Kẻ nội thù này chính là những con cắc kè đổi màu
liên tục, những con lươn trơn nhớt, những con cáo già thủ đoạn, những con hồ ly
tinh õng ẹo đang vênh váo, khoa trương, tự đắc, chảnh chẹ ngay giữa lòng xã
hội, cộng đồng Chúng nắm được cái tẩy nhược điểm mà đa số người Việt gặp phải
là tính ưa cả nể, phù thịnh và thích nịnh bợ những nhân vật có chút tiếng tăm
hay đội cái vỏ trí thức khoa bảng, mặc dù loại trí thức này không bằng cục phân
như lời Mao Trạch Đông đã so sánh. Bọn này thường được ăn trên ngồi trước, được
đám đông sùng bái, tôn vinh làm thần tượng, đội trên đầu trên cổ dù rằng chúng
chỉ là bọn “nhạc bất quần“ ngụy quân tử, ăn hại đái nát, mị dân, vô lại, mượn
hoa cúng Phật mà thôi.. Bọn này chẳng bao giờ thực sự dấn thân hay hỗ trợ gì
cho công cuộc đấu tranh chống cộng sản, diệt Việt gian cả, mà trái lại bọn
chúng chỉ cần lấp liếm ba tấc lưỡi là được “ngồi mát ăn bát vàng” và được cung
phụng, o bế đủ điều. Bọn Việt gian này là những “ám tiễn” đội lốt dưới các
chiêu bài văn hóa, truyền thông, nhân đạo, tôn giáo, chính trị, kể cả “chống
cộng” để bắn những mũi tên tẩm độc vào trái tim cộng đồng.
Theo thói đời, phần đông con
người thích chọn triết lý sống an phận thủ thường, dĩ hòa di quý, ngậm miệng ăn
tiền, và cũng bởi vì trong máu họ mang sẵn cái bản chất hèn nhát, nhu nhược,
ngại đụng chạm, không muốn mất lòng, sợ bức giây động rừng, sợ bị trả thù, sợ
không được cho lên đài lên báo v.v..., nên đa số các vị nhân sĩ, mấy “ông to bà
lớn” thường tỏ ra thờ ơ, e dè, tránh né, sợ sệt, không dám tố giác, đương đầu,
đối phó trực tiếp với bọn Việt gian và lũ ăn cơm Quốc Gia thờ ma cộng sản đang
nhởn nhơ giữa cộng đồng. Chỉ có một số ít vị còn giữ được liêm sỉ và có tinh
thần Quốc Gia cao độ mới dám dấn thân cùng đồng hương đối phó với bọn Việt gian
mà thôi..
Trong công cuộc đấu tranh
sinh tử giữa Quốc Gia với Cộng Sản, tập thể người Việt tỵ nạn cộng sản cần phải
mạnh dạn trực diện đối đầu với kẻ thù, chứ không thể khiếp nhược, hèn hạ, sợ
hãi, anh hùng rơm, quân tử tàu như lời mỉa mai của Nguyễn Công Trứ:
“Ăn ở sao cho trải sự đời
Vừa lòng cũng khó há rằng chơi
Nghe như chọc ruột tai làm điếc
Giận dẫu căm gan miệng mỉm cười…”
Trong thời gian qua, để thi
hành Nghị Quyết 36 của Bắc Bộ Phủ và để kiếm chác bỏ túi ngân sách tài trợ
thuyền nhân, tỵ nạn, H.O. lên đến nhiều triệu Mỹ kim, Việt gian Lê Xuân Khoa đã
mạo danh lãnh đạo cộng đồng, lợi dụng danh nghĩa nhân đạo, lấy cớ cứu giúp
thuyền nhân, tỵ nạn, H.O. nên hắn đã chui rúc và len lỏi vào các cơ quan chính
phủ, quốc hội Hoa Kỳ nhằm nịnh hót, chạy chọt, o bế các chính trị gia Mỹ từ
Hành Pháp đến Lập Pháp nhằm tạo chỗ đứng chính trị để thực thi kế sách ngoại
vận của cộng sản cũng như tìm kiếm cơ hội thủ lợi cá nhân.
Đồng bào hải ngoại nỗ lực
vận động và hỗ trợ cho công cuộc đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho
đồng bào quốc nội là điều cần thiết và đáng khuyến khích, tuy nhiên việc lột
mặt nạ, vạch mặt chỉ tên, và trừng trị bọn Việt gian, ăn cơm Quốc Gia thờ ma
cộng sản ngay tại hải ngoại đặc biệt tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon cũng phải
được thực hiện song song như là một chủ trương cần thiết và tất yếu. Bắc Bộ Phủ
sẽ không tạo được thế lực ngoại vận nếu không có Việt gian Lê Xuân Khoa và bè
lũ đưa đường dẫn lối và tiếp sức. Chính vì vậy, trước khi nói đến chuyện giải
thể đảng cộng sản, trước khi nói đến việc giật sập Bắc Bộ Phủ bên kia Thái Bình
Dương cách xa hàng chục ngàn dặm, thì tập thể người Việt tỵ nạn cộng sản tại
hải ngoại đặc biệt tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon phải tiêu trừ cho được những
tên Việt gian trước mắt và sát nách cái đã. Nếu không thực hiện được điều này,
thì mọi tuyên ngôn, tuyên cáo, diễn văn, diễn từ chống cộng chỉ là sáo ngữ rỗng
tuếch và chỉ là một mớ giấy lộn đáng vất vào sọt rác mà thôi.
Là người đấu tranh, là
người phải đương đầu, đối phó với bọn Việt gian hằng ngày, nên có những lúc cảm
thấy cô đơn và khó khăn. Tuy nhiên, khi đã xung kích, dấn thân là tôi đã chấp
nhận mọi rủi ro, tai họa, phiền phức, oán thù sẽ đến với mình. Càng tôn trọng,
kính nể, cảm kích những người Quốc Gia chống cộng bao nhiêu, thì tôi lại càng
khinh tởm, phỉ nhổ bọn Việt gian bấy nhiêu. Bên cạnh đó tôi cũng chán ngán và
khinh rẻ những bọn chính trị gia xôi thịt trong cộng đồng, đám chức sắc lố lăng
chỉ biết áo thụng vái nhau, đầu voi đuôi chuột, đánh trống bỏ dùi, treo đầu dê
bán thịt chó, khoát lác, mị dân. Bọn này đúng là chỉ biết khua môi múa mõ
cho sướng miệng để lấy le với thiên hạ, vợ con, mà thực chất chẳng dám đụng tới
một sợi lông của bọn Việt gian. .
Lý do tôi viết bài này để
lột mặt nạ và phỉ nhổ tên Việt gian Lê Xuân Khoa bởi vì hắn đã không biết trời
cao đất dày, hắn đã “mục hạ vô nhân”, hắn cho rằng cộng đồng ai ai
cũng thuộc loại ngu muội và khiếp nhược chỉ biết cúi đầu lắng nghe hắn “phun
châu nhả ngọc” mà thôi. Chính vì tự cao tự đại và mất dạy như vậy, nên hắn mới
dám ngang nhiên trả lời trên tuần báo Việt Weekly một cách hồ đồ, ngang ngược,
xấc láo và ngạo mạn. Hắn tự cho mình là “khuôn vàng thước ngọc”, là cái rốn của
vũ trụ nên hắn “hồ hởi” tuyên bố những điều phi lý, láu cá, hồ đồ với chủ tâm
tuyên truyền cho cộng sản, khinh rẻ cộng đồng.
Mặc dù lâu nay Việt gian Lê
Xuân Khoa hay tuyên bố lếu láo, ồn ào, nhưng tôi cho đó chỉ là “chó sủa trong
hàng rào” mà thôi vì ở xa xôi và khuất mắt tôi. Nhưng cái việc hắn về ngay tại
thủ đô tỵ nạn Little Saigon Nam California để sủa lung tung thì buộc lòng tôi
phải phản ứng. Đây không phải là chỗ không người, và đây cũng không phải là nơi
mà hắn có thể thong dong, tác oai tác quái tuyên truyền cho cộng sản được, và
hắn đã lầm to.
Sự kiện Việt gian Lê Xuân
Khoa rời bỏ thủ đô Hoa Thịnh Đốn, nơi đã nuôi hắn “béo bở” suốt mấy mươi năm,
để rồi bây giờ hắn dọn về sống tại vùng Little Saigon, Nam California, việc này
không phải là chuyện ngẫu nhiên hay vô tình, mà đây là sự sắp xếp có tính toán
lớp lang của tên đại sứ cộng sản Lê Công Phụng.
Để thành công trong việc
thực thi Nghị Quyết 36, và để phá cho thủng cái thành trì chống cộng thủ đô tỵ
nạn Little Saigon này, cộng sản đang quyết tâm dồn mọi nỗ lực và tăng cường tối
đa nhân lực, tài lực cho công tác xâm nhập và bám rễ tại đây. Chính vì vậy Việt
gian Lê Xuân Khoa từ Hoa Thịnh Đốn đã về đây để cầm đầu đường dây xâm nhập phá
hoại cộng đồng dung đường lối và kế hoạch của tòa đại sứ cộng sản.
Sau khi các kế hoạch cộng
sản được lần lượt thi hành, như việc công ty báo Người Việt chiếu cờ lăng trên
truyền hình, Đỗ Ngọc Yến, chủ nhiệm báo Người Việt họp bí mật với Nguyễn Tấn
Dũng và Tổng Lãnh Sự CSVN Nguyễn Xuân Phong, Trần Trường treo cờ máu và hình Hồ
tặc tại Hi-Tek Video, Giai Phẩm Xuân Bính Tuấn 2006 của báo Người Việt in thơ
ca tụng các chóp bu Bắc Bộ Phủ, Giai Phẩm Xuân Mậu Tý 2008 của báo Người Việt
in nhục mạ cờ Vàng ba sọc đỏ trong chậu rửa chân, rồi đến việc tên bồi bút Lữ
Giang viết bài “Kẻ phản bội” nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và cố Tổng
Thống Nguyễn Văn Thiệu là tên “ác ôn côn đồ”, rồi đến việc Việt gian Trần Văn
Chi, phó Tổng giám đốc báo Việt Herald tiếp tay cho Việt gian Lữ Giang và Việt
gian Trần Văn Ân lên truyền hình 18.7 VAN-TV để “đấu tố” chính phủ Việt Nam
Cộng Hòa và tuyên truyền cho cộng sản v.v.., thì bây giờ nhân vật mà cộng sản
nghĩ rằng có khả năng tạo khó khăn, rắc rối cho cộng đồng tị nạn, ngõ hầu tạo
lợi thế cho cộng sản xâm nhập và giúp Nghị Quyết 36 bám rễ sâu vào cộng đồng,
không ai khác hơn là Việt gian Lê Xuân Khoa. Đó là lý do tại sao Lê Xuân Khoa
xuất hiện tại Little Saigon.
Thế thì Việt gian Lê Xuân
Khoa là ai?
Theo tài liệu, Việt gian Lê
Xuân Khoa chính thức đi dạy ở Hà Nội vào năm 1950. Vào năm 1953 hắn vào Sài Gòn
dạy cho trường Petrus Ký. Năm 1960 hắn du học tại Pháp và ghi danh luận án tiến
sĩ triết học. Hắn qua Mỹ năm 1975 và làm chủ tịch Trung Tâm Tác Vụ Đông Nam Á
(SEARAC), một tổ chức được hưởng ngân sách giúp đở thuyền nhân, tỵ nạn, H.O.
của chính phủ Mỹ lên đến nhiều triệu Mỹ kim
Vì nghi ngờ Việt gian Lê
Xuân Khoa có những hành động bất chính và lem nhem tiền bạc trong việc quản lý
ngân sách mà chính phủ Mỹ tài trợ cho các chương trình giúp đỡ thuyền nhân, tỵ
nạn và H.O, do đó Quốc Hội Mỹ đã thực hiện một cuộc thanh tra rất quy mô và
“audit” tất cả hồ sơ chi thu tài chánh nhiều triệu mỹ kim của tổ chức Searac do
Lê Xuân Khoa cầm đầu. Cuối cùng chính phủ Mỹ quyết định cắt đứt việc tài trợ
ngân sách cho tổ chức Searac của Lê Xuân Khoa, sinh ra cảnh “cá bị cạn nước”,
chính vì vậy Việt gian Lê Xuân Khoa buộc lòng phải rời bỏ cái tổ chức Searac và
bước qua lãnh vực chính trị, trực tiếp ra mặt làm tay sai, bưng bô cho Cộng Sản
Việt Nam.
Từ đó Lê Xuân Khoa trở thành
một cộng tác viên đắc lực của tòa đại sứ Cộng Sản Việt Nam tại Hoa Thịnh Đốn và
Bắc Bộ Phủ. Từ một người ăn “phân” (fund) của người Việt tỵ nạn cộng sản, hắn
trở thành một đầy tớ trung kiên cho cộng sản Hà Nội bằng cách đóng vai trò vận
động hành lang (lobby) cho Bắc Bộ Phủ tại Mỹ cũng như huấn luyện cho các cán bộ
cộng sản tại Việt Nam.
Nếu Lê Xuân Khoa chối cái
điều mà tôi nêu ra ở trên, nếu có sự yêu cầu, tôi sẵn sàng trưng dẫn tất cả
bằng chứng về việc Quốc Hội Mỹ đã “thanh tra” (audit) tổ chức Searac của Lê
Xuân Khoa. Nhân dịp này tôi cũng tiết lộ luôn cho Lê Xuân Khoa biết cái bí mật
lâu nay, tôi chính là người tố cáo Lê Xuân Khoa lem nhem tiền bạc trong ngân
sách giúp người thuyền nhân, tỵ nạn, HO, và tôi là người tiếp tay với Quốc Hội
để họ “audit” hồ sơ tài chánh tổ chức Searac của Lê Xuân Khoa.
Một điểm cần lưu ý,
Việt gian Lê Xuân Khoa mà tôi đề cập trong bài viết này không phải là giáo sư
kiêm nhạc sư kiêm nhiếp ảnh gia Lê Văn Khoa. (trùng tên Khoa nhưng khác chữ
lót).
Như tôi đã trình bày ở trên,
lý do tôi phải tốn thì giờ lột mặt nạ tên Việt gian Lê Xuân Khoa trong bài viết
này là vì hắn lộng ngôn vung vít tuyên truyền cho cộng sản Việt Nam, bịa đặt
các tin tức và đưa ra các quan điểm, dữ kiện sai lệch về ý chí chống cộng của
tập thể người Việt tỵ nạn. Để quý độc giả kính tường và để tiện việc phân tích
sự sai trái và lột mặt nạ “giả nhân giả nghĩa” và phản quốc của tên Việt gian
Lê Xuân Khoa này, tôi xin trích lại một số đoạn tuyên bố chính yếu của Việt
gian Lê Xuân Khoa trong bài phỏng vấn “GS Lê Xuân Khoa trình bày
về ý tưởng Hội Nghị Việt Kiều”, được đăng trên ba số liên tiếp 7, 8, 9 của
tuần báo Việt Weekly vào tháng February và March năm 2010. Và tiện thể, tôi
cũng xin trình bày một số ý kiến ngắn gọn của tôi liên quan đến từng lời tuyên
bố của hắn.
1) “…Lê Xuân Khoa: Từ trước đến nay, từ
mấy chục năm nay, quan điểm của tôi vẫn thống nhất, tôi hoàn toàn vì quyền lợi
của người sống ở nước Mỹ vì cộng đồng của người Việt ở Mỹ. Là người Việt Nam,
tôi có trách nhiệm tinh thần đối với quan hệ đất nước, về tương lai đất nước trong
tình hình thế giới hiện nay.
Tôi đã về hưu 15 năm. Tôi
không có nuôi tham vọng gì lớn hơn là được nói tiếng nói của người trí thức đã
về hưu, đóng góp vào ích lợi chung của đất nước, cộng đồng. Tiếng nói của tôi
có thể được nhiều người đồng ý, có người không đồng ý, nhưng tôi nói đúng tiếng
nói của lương tâm vì mục đích quyền lợi của đất nước. Những ý kiến khác biệt
tôi luôn tôn trọng. Tôi không có nuôi ý định yêu cầu mọi người phải đồng ý với
mình. Đồng thời, tôi cũng yêu cầu những anh em không đồng ý với tôi chấp nhận
sự khác biệt tư tưởng.
Tôi không có tham vọng gì ở
tuổi của tôi là đi tìm một chức vụ hay một cơ hội làm ăn về kinh tế. Tôi không
giàu có gì nhưng chắc chắn là từ đây cho đến khi từ giã cõi đời tôi được sống
rất là thong thả.”
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian Lê Xuân Khoa lấy
tư cách gì mà dám nhân danh, đại diện lung tung như vậy? Nào là “hoàn toàn vì
quyền lợi của người sống ở nước Mỹ, có trách nhiệm tinh thần với quan hệ đất
nước, về tương lai đất nước trong tình hình thế giới hiện nay”. Thật là lộng ngôn. Với
cái bằng tiến sĩ triết học Đông Phương ở Pháp của cái thời cổ lỗ sĩ, thì có gì
đáng giá và ghê ghớm gì mà Lê Xuân Khoa tự cao tự đại, tự
gắn cho mình cái nhãn “trí thức”. Đồ “dỏm”!
Việt gian Lê Xuân Khoa từng
mang tiếng đớp hít và lem nhem tiền bạc trong cái ngân sách nhiều triệu Mỹ kim
của thuyền nhân, tỵ nạn, H.O trong quá khứ, nên bây giờ hắn được “vinh thân phì
gia”, điều đó ai mà không biết, chính vì vậy mà hắn khoe khoang là suốt đời sẽ
“được sống thong thả”. Thật là lố bịch!
2) “…Lê Xuân Khoa: Sự thực, tôi
chưa bao giờ có chủ trương về hội nghị Việt kiều. Tôi có chủ trương về đối
thoại. Nếu có một hội nghị, đó là hội nghị những người trí thức tiến bộ trong
nước và những người trí thức thiện chí hải ngoại đối thoại với nhau. Trí thức
dễ đối thoại với nhau và phi chính trị. Mặc dù có quan điểm chính trị nhưng
không theo đuổi mộng về chính trị. Trí thức lúc nào cũng có tư tưởng về chính
trị, nhưng có thể ngồi nói chuyện với nhau dù khác quan điểm chính trị.
Những quan điểm của tôi được
viết ra rất nhiều bài đăng trên báo chí và trong một vài cuộc phỏng vấn. Khi
ông Võ Văn Kiệt chết, tôi viết bài thông điệp chính trị Võ Văn Kiệt, cho thấy
tư tưởng trong và ngoài nước, dù của người lãnh đạo cũ và nhất là những người trí
thức đồng ý với quan điểm ở ngoài này, đó là cơ hội để gặp gỡ, có thể ảnh hưởng
đến chính sách của nhà nước Việt Nam. Tôi chưa bao giờ chủ trương chỉ có đại
hội Việt kiều họp với nhau mà thôi”.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian Lê Xuân Khoa quả
thật là điêu ngoa, lấp liếm và đĩ miệng. Tại sao hắn không về ở luôn Việt Nam
để mà làm việc luôn cho cộng sản, cần gì phải đối thoại cho phiền phức, tốn thì
giờ. Việt gian Lê Xuân Khoa hãy nêu tên ai là trí thức tiến bộ ở trong nước?
Còn ở hải ngoại ai là “trí thức thiện chí”? Nếu có thì chỉ có một lũ
trí thức dơ dáy, bẩn thỉu và vô liêm sĩ như loại Lê Xuân Khoa, Luật sư Nguyễn
Hữu Liêm, Luật sư Phan Huy Đạt (hiện là chủ nhiệm báo Người Việt), Giáo sư Trần
Văn Ân (cựu trung tá, phát ngôn nhân Bộ Quốc Phòng VNCH), giáo sư Trần Văn Chi
(Phó Tổng giám đốc báo Việt Herald) v.v.., và cái đám “Việt kiều yêu nước” mất
dịch vừa qua, chớ ngoài ra có ai đâu nữa mà gọi là “trí thức thiện chí” ở hải
ngoại?
Thảo luận, đối thoại về tình
hình đất nước mà hắn bảo là “phi chính trị” thì quả thật tên Việt gian Lê Xuân
Khoa này đã bị “tẩu hỏa nhập ma” rồi.
3) “…Lê Xuân Khoa: Về
chính phủ Mỹ, tôi đã làm việc ở Washington DC 31 năm, tôi được nhiều cơ
hội tiếp xúc với những nhà làm chính sách của Mỹ, từ lúc tranh đấu cho vấn đề
tị nạn. Tôi đã được chính phủ Mỹ tham khảo nhiều về vấn đề quan hệ với Việt
Nam”.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian
Lê Xuân Khoa làm
cái chức gì của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn mà được chính phủ Mỹ tham khảo?
Trên thực tế, cái công việc của Lê Xuân Khoa là đi “đấu thầu” các dịch vụ mà chính phủ Mỹ cung cấp ngân sách để giúp định
cư cho người thuyền nhân, tỵ nạn, H.O. mà thôi. Việt gian Lê Xuân Khoa ăn nói
tiền hậu bất nhất và mâu thuẩn vô cùng. Câu (3) thì nói là “tranh đấu cho vấn
đề tị nạn”, trong khi đó thì câu (1) thì muốn đối thoại với Cộng Sản Việt Nam.
4) “…Lê Xuân Khoa: Như bài viết của
tôi nói về tiếng nói của đa số thầm lặng trong cộng đồng người Việt hải ngoại.
Mục tiêu của đa số thầm lặng và thiểu số cực đoan ở hải ngoại không có khác
nhau. Không có một người Việt Nam nào ở hải ngoại không muốn đất nước được dân
chủ, tự do, hạnh phúc cho người dân. Nhưng sự khác nhau là phương pháp làm sao
đạt được mục tiêu đó.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian
Lê Xuân Khoa có làm cái thống kê nào, cái thăm dò ý kiến nào, cái trưng cầu dân
ý nào để biết “đa số thầm lặng” là bao nhiêu, và quan điểm họ ra
sao? Quả thật Việt gian Lê Xuân Khoa là tên “cả vú lấp miệng em”.
Còn “thiểu số cực đoan” gồm
những ai và thế nào là thiểu số cực đoan? Có phải “thiểu số cực đoan” là những
người đang phỉ nhổ và lột mặt nạ Việt gian Lê Xuân Khoa và đồng bọn ăn cơm Quốc
Gia thờ ma cộng sản không? Nếu vậy, tôi hãnh diện để đứng vào thành phần này.
Cái phương pháp để đạt mục
tiêu đem lại cho đất nước được “dân chủ, tự do, hạnh phúc cho người dân” là
giải thể đảng cộng sản Việt Nam. Đường lối tranh đấu rõ ràng và đơn giản như
vậy, thế mà Việt gian Lê Xuân Khoa không biết thì quả thật hắn là một tên ngu
xuẩn và “chậm tiêu” vô cùng.
5) “…Lê Xuân Khoa: Những
tổ chức trong cộng đồng khi ra tuyên bố chung, lúc nào cũng nói rất mạnh. Riêng
tôi nghĩ, thực tâm trong lòng của nhiều người trong những đoàn thể đó không hẳn
có những chủ trương quá khích mạnh mẽ như thế. Tôi nghĩ rằng, nhiều khi trong
những tuyên bố chính thức cần phải nói rất mạnh để đạt đến những điều vừa phải.
Cho nên, đa số nằm ở trong đó. Sự thực, những điều nói ra chưa phản ảnh đúng
hoàn toàn đòi hỏi của mình. Mà sự thực, thể hiện sự mong muốn của mình nhẹ hơn”.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian
Lê Xuân Khoa dựa vào yếu tố nào, bằng chứng nào để xấc láo, hổn hào đưa ra kết
luận là “nhiều khi trong những tuyên bố chính thức cần phải nói rất mạnh mẽ để
đạt đến những điều vừa phải”? Các tổ chức, các hội đoàn chống cộng trong cộng
đồng, họ làm công việc đấu tranh chứ đâu phải là bọn xôi thịt, thò lò
chính trị, hay con buôn như Việt gian Lê Xuân Khoa đâu mà Lê Xuân Khoa lại “suy
bụng ta ra bụng người”. Đồ mất dạy!
6) “…Lê Xuân Khoa: Những
lần tôi được chính phủ Mỹ tham khảo ý kiến về một số vấn đề, tôi vẫn nói rằng,
ý kiến tôi vẫn là như thế không có gì mới, chỉ chờ bên phía Việt Nam phản ứng
thuận lợi hay không mà thôi. Tôi thấy rằng, nếu chính phủ Mỹ đã đồng ý với tôi, nên cố thúc đẩy phía Việt Nam thực hiện.
Ngoài ra, tôi có nói thêm
là, ngoài ý kiến của tôi, trong cộng đồng còn biết bao nhiêu người khác, tại
sao không hỏi thêm ý kiến của các lãnh đạo cộng đồng, tôi không phải là lãnh
đạo của cộng đồng, chỉ là một người trí thức. Họ nói rằng, đã có hỏi ý kiến
nhiều người, gặp nhiều người. Nhưng gặp để nhận những kiến nghị, những đòi hỏi
không đúng với chủ trương của chính phủ Mỹ, họ chỉ nhận mà không thực hiện được
Họ nói rằng, họ nhận những đòi hỏi đó và “put them on the shelf,” bỏ lên kệ,
không dùng tới. Là vì quan điểm của cộng đồng, hoặc là chống đối hẳn với quan
điểm của chính phủ Mỹ, hoặc là không hoàn toàn chống lại nhưng do cách trình
bày làm cho thấy rằng, không thể thực hiện được.
Riêng ý kiến của tôi, tôi
cho thấy rằng, cùng quan điểm với chính phủ Mỹ. Không phải là đi theo chính phủ
Mỹ, mà cùng giống nhau ở điểm là dân chủ hóa Việt Nam. Hai bên cùng hỗ trợ cho
nhau để đạt đến mục tiêu cuối cùng.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian
Lê Xuân Khoa thuộc loại không có xương sống và chuyên đi bằng hai đầu gối, nên
làm gì có chuyện Mỹ đi tham khảo với hắn. Nghe hắn “nổ” mà tôi lợm giọng.
Việt gian Lê Xuân Khoa chê các ý kiến của các tổ chức, hội đoàn, cộng đồng tỵ
nạn cộng sản đều bị Mỹ bỏ bên lề “put them on the shelf”, thế thì còn ý kiến
của Việt gian Lê Xuân Khoa thì Mỹ để ở đâu? Chắc là để trong “cầu xí” mà thôi.
7) “…Lê Xuân Khoa: Việc
chính phủ Mỹ chọn người tham khảo, tôi không có ý kiến vì
sao họ chọn người này, vì sao họ chọn người kia.
Trong cộng đồng hết sức phức
tạp về vấn đề quan điểm. Quan điểm của tổ chức này, nhân vật kia, tất nhiên
không phản ảnh đúng quan điểm của cộng đồng.
Tháng 5, 1990, thời kỳ ông
Bush bố, đang làm tổng thống. Khi đó, tôi còn đang tranh đấu rất mạnh cho vấn
đề tị nạn. Vào năm 1990, tôi đi dự hội nghị tị nạn tại Geneve. Tôi được Bộ
Ngoại giao Mỹ mời đi dự Hội nghị Geneve trong phái
đoàn của chính phủ Mỹ. Tôi đã từ chối. Tôi đi với tư cách NGO một tổ chức của
cộng đồng người tị nạn. Tôi đã nói rằng, tôi rất hân hạnh được đi trong phái
đoàn của chính phủ Mỹ, nhưng tôi sẽ không nói được tiếng nói độc lập của
người tị nạn. Muốn có tiếng nói độc lập của người tị nạn tại hội nghị quốc tế,
tôi phải nhân danh tổ chức của cộng đồng người tị nạn. Sau đó, tôi mới thấy rõ
là, tiến trình giải quyết cho vấn đề tị nạn không phải là giải pháp nhân đạo,
mà là giải pháp chính trị. Nói một cách thẳng thắn là, Mỹ và Việt Nam phải bang
giao mới giải quyết nổi người Việt Nam sẽ không tiếp tục ra đi. Chính phủ Việt
Nam sẽ cho người Việt Nam tiếp tục ra đi như một cách “black mail” quốc tế và
Mỹ. Mỹ phải chấm dứt làn sóng tị nạn bằng cách bang giao với Việt Nam.
Mấy tháng sau đó, tôi đã yêu
tòa Bạch Ốc làm một cuộc tham khảo ý kiến cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Tôi
không nói quan điểm của riêng tôi. Tôi cũng không nhân danh tổ chức của tôi để
đưa quan điểm mà phải có sự tham khảo rộng rãi hơn trong cộng đồng. Cho
nên, tháng 5 năm 1990, tòa Bạch Ốc đã mời gần 30 người để tham khảo ý kiến, có
nên bang giao với Việt Nam hay không? Vấn đề được đặt ra thảo luận từ năm 1990.
Tôi đã khởi động ra buổi thảo luận đó. Nhưng lỗi của tòa Bạch Ốc là đã không
triệu tập một buổi họp với nhiều giới trong cộng đồng hơn, đưa quan điểm của
chính phủ, nghe tiếng nói của mọi người, để đi tìm một quan điểm chung là hay
nhất. Quan điểm của cộng đồng hải ngoại với chính phủ Mỹ rất dễ đạt được. Nhưng
đó là lỗi của chính phủ, không phải của một cá nhân nào cả.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Cộng đồng người Việt
tị nạn cộng sản có khi nào bầu cho Việt gian Lê Xuân Khoa làm đại diện đâu mà y
khoe là: “Tôi được Bộ Ngoại giao Mỹ mời đi dự Hội nghị Geneve trong phái đoàn
của chính phủ Mỹ. Tôi đã từ chối. Tôi đi với tư cách NGO một tổ chức của
cộng đồng người tị nạn…Muốn có tiếng nói độc lập của người tị nạn tại hội nghị
quốc tế, tôi phải nhân danh tổ chức của cộng đồng người tị nạn”.
Không đánh mà khai, qua lời
xác nhận của Việt gian Lê Xuân Khoa ở trên, rõ ràng lâu nay Việt gian Lê Xuân
Khoa đã tiếm danh “cộng đồng người tị nạn”. Nhờ lạm dụng danh nghĩa “cộng đồng
người tị nạn” mà Việt gian Lê Xuân Khoa lâu nay ăn “phân” mập mặt, thế mà hắn
phản bội lại lý tưởng chống cộng của tập thể người Việt tị nạn.
“Cộng đồng người tị nạn”
chống cộng sản triệt để, và không bao giờ đồng ý đối thoại với cộng sản, trong
khi đó thì Việt gian Lê Xuân Khoa lại đi bưng bô cho cộng sản, thế thì tại sao
Việt gian Lê Xuân Khoa lại lạm dụng danh nghĩa là “tổ chức của cộng đồng người
tị nạn”? Ai cho phép? Đồ vô liêm sỉ!
Đồng hương sống ở Mỹ 35 năm
rồi nên họ có dư kiến thức và trình độ để nhận định về tình hình chính trị nước
Mỹ và thế giới. Thế mà Việt gian Lê Xuân Khoa lại khua môi múa mỏ kể công và
muốn khoe khoang rằng hắn là “tác giả” của chính sách bang giao giữa Mỹ và Việt
cộng. Nghe thối không ngửi được. Có lẽ giòng họ Việt gian Lê Xuân Khoa bán
pháo, hoặc nhà ở gần kho đạn Long Bình quá.
Việt gian Lê Xuân Khoa luôn
khoe là Mỹ thường tham khảo ý kiến hắn, thế mà sao Mỹ không chịu nghe lời hắn,
đến nỗi hắn phải lên tiếng trách móc: “…Tôi đã khởi động ra buổi hội thảo đó.
Nhưng lỗi của Tòa Bạch Ốc là đã không triệu tập một cuộc họp với nhiều giới
trong cộng đồng…” Như vậy Việt gian Lê Xuân Khoa có lên tiếng phản đối và ra
tay trừng trị Tòa Bạch Ốc vì đã không tuân theo lời cố vấn không? Đồ dỏm!
8) “ …Lê Xuân Khoa: Tôi
nghĩ rằng, đa số người Việt hải ngoại mong muốn có sự bình thường hóa giữa cộng
đồng hải ngoại và trong nước. Điều đó chưa xảy ra được vì có nhiều trở
ngại quá. Tôi có cổ động cho sự bình thường hóa vì nếu sự việc không xảy ra, đó
là, sự bất hạnh cho đất nước.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Quả thật
Việt gian Lê Xuân Khoa lộng ngôn. Đa số người Việt hải ngoại nào mà lại đi
“mong muốn có sự bình thường hóa giữa cộng đồng hải ngoại và trong nước”? Việt
gian Lê Xuân Khoa dựa vào đâu mà dám tuyên bố như vậy? Giả sử họ hàng hắn và
đồng bọn hắn muốn như vậy thì chỉ là một bọn thiểu số thôi, chứ làm sao mà gọi
là đa số cho được?
9) “…Lê Xuân Khoa:: Bởi
vì hai bên chưa vượt qua được sự trở ngại của chính mình.
Thứ nhất, phía Việt Nam muốn
có sự bình thường hóa với phía hải ngoại như họ mong muốn. Ngày trước, họ còn
kêu gọi nhưng bây giờ dần dần đã nhận cộng đồng hải ngoại như là ruột thịt, thân thiết của họ. Điều đó, tôi không phản
đối. Thế nhưng, nói một đằng nhưng không có làm. Đó là sự trở ngại. Muốn có sự
bình thường hóa với cộng
đồng người Việt hải ngoại, muốn có sự đóng góp hợp tác của cộng đồng người Việt
hải ngoại, không những về mặt vật chất mà còn có chất xám, trí tuệ mà hiện nay
Việt Nam rất cần, những người lãnh đạo trong nước cần phải vượt qua ba điểm
then chốt.
Thứ nhất là phải nhìn nhận
lòng yêu nước của những người không cộng sản. Thứ hai là phải nhìn nhận một số
những chính sách sai lầm trong quá khứ như tù cải tạo. Thứ ba là phải thực hiện
tiến trình dân chủ từng bước cụ thể, thể hiện đúng mục tiêu lãnh đạo trong nước
đề ra là, dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh. Đạt được như vậy
là tốt rồi. Ba điểm đó, cho đến bây giờ, chính quyền trong nước chưa làm. Vẫn
cứ nói lơ mơ, chưa hề làm.
Có vài người trong nước đã
đặt vấn đề ra một cách cụ thể. Người đặt vấn đề ra sớm nhất là ông Nguyễn Cơ
Thạch. Từ năm 1990, khi ông Nguyễn Cơ Thạch đến New York họp với Hội đồng Liên
hiệp quốc. Do sự thu xếp của nghị sĩ Mark Hatfield, tôi đã gặp ông Nguyễn Cơ
Thạch để đặt vấn đề định cư cho những người tù cải tạo, dẫn tới bình
thường hóa quan hệ với Mỹ. Lúc đó, ông Nguyễn Cơ Thạch đã có những tiếng nói
rất tiến bộ. Không may, chỉ mấy tháng sau khi về nước, Nguyễn Cơ Thạch mất chức.
Người thứ hai có tiếng nói
rất trân trọng là ông Võ Văn Kiệt. Nhưng ông đã ra đi, chưa có cơ hội thực hiện.
Đó là những người đã lên
tiếng nói, nhìn nhận sai lầm và nhìn nhận lòng yêu nước của những người không
cộng sản và đặt vấn đề muốn dân chủ hóa. Ông Nguyễn Cơ Thạch, trong bài diễn
văn đọc tại Liên hiệp quốc, đã nói rằng, không chỉ cải tổ về chính sách kinh tế
mà sẽ cải tổ về chính trị. Nhưng những tiếng nói như thế càng ngày càng đi lùi.
Đó là trở ngại của trong nước, nói nhưng không thực hiện được.
Còn cộng đồng người Việt hải
ngoại bị ám ảnh bởi quá khứ. Hận thù của người tị nạn, của những cựu tù nhân chính
trị, của những nạn nhân hải tặc, phải thấu hiểu được họ. Tôi may mắn nhưng bà
con, anh em bị trải qua. Trong mấy mươi năm tranh đấu cho tị nạn, tôi đã chứng
kiến biết bao nhiêu bi thảm. Tôi rất thông cảm, rất hiểu. Nhưng vì quyền lợi
đất nước, mình phải vượt lên, nhưng không có nghĩa là bỏ qua. Nếu có được tiếng
nói của phía bên kia, “được lời như cởi tấm lòng,” lời nói sẽ làm cho lòng nhẹ
đi, nhưng họ không lên tiếng nói, nên căm thù vẫn còn nuôi trong lòng. Nhưng
tôi nghĩ rằng, không nên nuôi căm thù. Nếu nghĩ đến quyền lợi đất nước, mình có
những con đường khác để đi. Làm việc với cơ quan quốc tế, cơ quan từ thiện. Có
nhiều nẻo đường, có thể chậm hơn, nhưng là đi tới chứ không đi lùi. Tôi cổ động
và giúp đỡ nhiều cho các nhóm NGO trẻ về nước làm việc, hoặc những chương trình
giáo dục cho sinh viên sang du học. Đó là đường lối rất tốt. Tổ chức Vietnam
Education Foundation của quốc hội cho học bổng một năm cho mấy chục sinh viên,
đã cho mấy trăm sinh viên sang đây du học. Đó là những dụng ý rất tốt có thể
thay đổi đất nước. Từ đó, chuyển sang dân chủ. Nó sẽ chậm hơn nhưng là đi tới.”
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian
Lê Xuân Khoa lên giọng dạy đời, “giả nhân giả nghĩa”. Hắn giả đò lên giọng
trách móc Việt cộng, nhưng rồi lại bao che, biện hộ.
Tập thể người Việt tỵ nạn
cộng sản tại hải ngoại và 85 triệu đồng bào quốc nội tranh đấu nhằm giải thể
đảng cộng sản, đó mới là mục tiêu của cuộc đấu tranh. Đâu có ai đi đòi cộng sản
thực thi những điều vớ vẩn, vu vơ, vô
bổ, không thực tế mà Việt gian Lê Xuân Khoa đề nghị một cách màu mè và
“lãng xẹt”: “Thứ nhất là phải nhìn nhận
lòng yêu nước của những người không cộng sản. Thứ hai là phải nhìn nhận một số
những chính sách sai lầm trong quá khứ như tù cải tạo. Thứ ba là phải thực hiện
tiến trình dân chủ từng bước cụ thể, thể hiện đúng mục tiêu lãnh đạo trong nước
đề ra là, dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh”. Không ai thèm đòi hỏi
các thứ rác rến, tào lao đó, mà mọi người tranh đấu để đạt cho được cái mục
tiêu tối hậu là giải thể đảng Cộng Sản Việt Nam.
Phần dưới thì Việt gian Lê
Xuân Khoa làm ra vẻ người lớn, ra vẻ thông cảm hoàn cảnh đồng bào hải ngoại.
Việt gian Lê Xuân Khoa quả thật xấc láo, hàm hồ, vô liêm sỉ hết chỗ nói. Cộng
đồng người Việt tị nạn cộng sản tại hải ngoại tranh đấu chống cộng sản Việt Nam
là vì ngay trong lúc này, giờ khắc hiện tại này bọn cộng sản đang áp bức đồng
bào, đang chà đạp nhân quyền. Việt gian Lê Xuân Khoa chớ có mất dạy và hổn láo
khi nói rằng: “Còn cộng đồng người Việt hải ngoại bị ám ảnh bởi quá khứ. Hận
thù của người tị nạn, của những cựu tù nhân chính trị, của những nạn nhân hải
tặc, phải thấu hiểu được họ”. Cộng đồng người Việt tỵ nạn khinh rẻ Việt gian Lê
Xuân Khoa, không ai mong chờ lời thương hại hay thông cảm của Việt gian Lê Xuân
Khoa đâu. Đừng có giở trò màu mè giả nhân giả nghĩa. Đồ vô liêm sỉ!
Bọn cộng sản hiện nay
đang đàn áp, khủng bố đồng bào quốc nội một cách khốc liệt như vậy, chẳng lẽ
như vậy không đủ để mọi người phẫn nộ, lên án, và chống đối cộng sản hay sao?
Thế thì tại sao Việt gian Lê Xuân Khoa lại cho rằng cộng đồng hải ngoại vì ám
ảnh, hận thù quá khứ? Đồ khốn nạn!
Việt gian Lê Xuân Khoa làm
ra vẻ trí thức, cổ võ cho sinh viên du học. Thử hỏi có được bao nhiêu người con
của cô nhi quả phụ Việt Nam Cộng Hoà hay con cái người nghèo được du học, hay
chỉ là bọn con ông cháu cha và dòng họ cộng sản được đi du học mà thôi? Hàng
trăm ngàn sinh viên Trung cộng đi du học về có làm cho Tàu được dân chủ, tự do
hơn không? Việt gian Lê Xuân Khoa nêu được bao nhiêu tên của sinh viên Việt Nam
du học ở Mỹ về nước mà đang đứng lên chống đối lại bọn cầm quyền Cộng Sản Việt
Nam để tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền? Quả thật Việt gian Lê Xuân
Khoa là một tên bịp bợm, láo khoét!
Việt gian Lê Xuân Khoa lấy
làm hãnh diện và khoe khoang về vai trò cố vấn cho cái tổ chức “Vietnam
Education Foundation” của mình. Việt gian Lê Xuân Khoa là một tên ngoại lai,
vong bản, do đó cứ tưởng rằng có chút dính dáng với Mỹ là ghê gớm và oai phong
lắm. Đồ bệnh hoạn!
Sau phần nói về Việt gian Lê
Xuân Khoa, trong bài viết này tôi cũng sẽ đề cập đến tên Việt gian Frank Jao
tức Triệu Phát, một đồng bọn vô liêm sỉ với Việt gian Lê Xuân Khoa. Tôi sẽ
trình bày rõ ràng về cái bề trái của cái tổ chức Vietnam Education Foundation,
mà Việt gian Lê Xuân Khoa, Việt gian Frank Jao (Triệu Phát) và đồng bọn núp
bóng dưới danh nghĩa này để tiếp tay cho cộng sản.
10) “…Lê Xuân Khoa: Trong
cộng đồng hải ngoại, mong muốn thật sự chưa được nói ra. Ở hải ngoại vẫn chưa
vượt lên được để nói ra điều thật sự mong muốn, ở trong nước vẫn chưa dám vượt
lên quá khứ, để cả hai có một đối thoại thật sự
Trước khi có được đối thoại
với trong nước, trong cộng đồng hải ngoại phải đối thoại với nhau trước. Đối
thoại giữa đại diện cộng đồng với nhau. Một nhu cầu cấp thiết vô cùng là đi đến
đồng thuận về quan điểm. Có thể là đại đồng, tiểu dị nhưng nên căn cứ trên đại đồng. Cần có sự đối thoại thẳng
thắn giữa những đại diện cộng
đồng về những khuynh hướng để đi đến đồng thuận quan điểm, chắc chắn sẽ gặp gỡ
quan điểm của chính phủ Mỹ. Chính phủ Mỹ đang theo dõi để có được quan điểm đó
để cùng làm việc với cộng đồng, tạo một sức mạnh hợp nhất, để ảnh hưởng với
quốc tế, áp lực với trong nước.
Nếu chưa có dịp đối thoại
được với nhau, cũng phải có sự hiểu ngầm đồng tình, không nên đả phá nhau”.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian Lê Xuân Khoa là
tay sai, bưng bô cho cộng sản, thì có tư cách và giá trị gì để xía mỏ vào sinh
hoạt của cộng đồng người Việt tị nạn. Người Việt Quốc Gia hải ngoại không hề
muốn đối thoại với bọn thảo khấu Cộng Sản Việt Nam, thế
thì tại sao Việt gian Lê Xuân Khoa lại “hồ hởi” nói rằng: “Trước khi có đối
thoại với trong nước, trong cộng đồng hải ngoại phải đối thoại với nhau trước…”
Việt gian Lê Xuân Khoa quả thật là tên hợm hĩnh!
Còn quan điểm của Mỹ thì kệ
Mỹ chớ có dính dáng gì tới quan điểm, lập trường chống cộng của tập thể người
Việt tị nạn. Nếu Việt gian Lê Xuân Khoa muốn bợ đít Mỹ thì cứ tự nhiên mà bợ.
Tập thể người Việt tị nạn cộng sản có chiến lược, chiến thuật đấu tranh chống
cộng một cách độc lập mà chẳng cần phải xua nịnh hay a dua theo một quan thầy
nào cả. Chính vì bọn chuyên môn đi “bợ đít”, “bưng bô” như loại Việt gian Lê
Xuân Khoa, nên có một số người Mỹ và ngoại quốc hiểu lầm về tư cách và liêm sỉ
của người Việt Nam. Việt gian Lê Xuân Khoa thật đáng phỉ nhổ!
11) “…Lê Xuân Khoa: Ở
hải ngoại nên hỗ trợ cho trong nước. Đòi hỏi lật đổ chế độ, không chấp nhận đối
thoại, là chặt cầu hoàn toàn, tự cô lập mình”.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Quả thật
là tên Việt gian Lê Xuân Khoa quá lố bịch và ngu xuẩn hết
chỗ nói.
12) “…Lê Xuân Khoa: Riêng
cá nhân tôi, khi về trong nước, tôi có gặp nhiều người. Khi họ sang đây, những
người nào muốn gặp tôi, tôi sẵn sàng gặp và nói chuyện với họ. Tôi nghĩ rằng,
nên có sự trao đổi với nhau.
Cộng đồng hải ngoại ở một vị
thế không có gì để mất. Cộng đồng có thể ảnh hưởng tiếng nói vào trong nước,
nếu họ nghe là điều tốt, nếu họ không nghe mình không bị mất gì”.
Ý kiến của Ngô Kỷ: Việt gian
Lê Xuân Khoa là một tên lái buôn, do đó lời lẽ hắn sặc toán mùi “được với mất”.
Cộng đồng người Việt tị nạn hải ngoại có nhiều thứ lắm chớ, vì nếu không có thì
làm gì Bắc Bộ Phủ phải tung ra Nghị Quyết 36 và mời gọi rối rít. Chỉ có lũ vô
liêm sỉ, rẻ rúng như bọn Việt gian Lê Xuân Khoa, Nguyễn Hữu Liêm, Trần Văn Ân,
Phan Huy Đạt, Trần Văn Chi… và đám “Việt kiều yêu nước” thì mới cam
tâm làm thân khuyễn mã, bán rẽ lương tri, phản bội dân tộc mà thôi. Chính bọn
vô lại này mới không có gì để mất.
Sau đây, Ngô Kỷ xin trích một số đoạn chính yếu mà Việt gian Lê
Xuân Khoa đã trình bày trong bài “Quan hệ bình thường giữa người Việt hải ngoại
và Việt Nam” và trong quyển sách “Việt Nam 1945-1995”. Nội dung bài viết, Việt
gian Lê Xuân Khoa đã nêu lên một số lý do để biện minh cho chiêu bài kêu gọi
hòa hợp hòa giải, quên đi quá khứ xóa bỏ hận thù, hợp với nghị quyết 36 của Bắc
Bộ Phủ.
-
Để nâng bi Việt cộng và trách móc cộng đồng hải ngoại, Việt gian Lê Xuân Khoa
viết:
“Từ nhiều năm qua, các nhà
cầm quyền trong nước đã tỏ ý mong muốn hòa gỉai và kêu gọi nhân tài Việt Nam ở
nước ngoài đóng góp vào “sự nghiệp công nghiệp hóa và hiện đại hóa đất nước,”
nhưng sự đáp ứng của trí thức hải ngoại kể cả những chuyên gia trẻ tuổi, vẫn
chưa có gì đáng kể…”(tr.1)
-
Để khuyến dụ người tỵ nạn hợp tác với nhà cầm quyền Việt cộng, Việt gian Lê
Xuân Khoa đưa ra vấn đề lợi nhuận để dụ dỗ người tỵ nạn như sau:
“Ở Hoa Kỳ, trừ trường hợp
Cuba và Việt Nam, tất cả những cộng đồng người Mỹ gốc ngoại quốc đều có quan hệ
hợp tác chặt chẽ với xứ sở gốc của họ cho nên cả hai bên đều dễ dàng trở nên
giàu mạnh. Trường hợp người Mỹ gốc Nhật là một thí dụ điển hỉnh. Nhiều doanh
nhân Mỹ gốc Nhật đã liên doanh với những công ty lớn ở trong nước để khai
thác thị trường Mỹ, kể cả việc mua bán địa ốc hoặc mua lại những cơ sở kinh
doanh hay kỹ nghệ sản xuất ở các thành phố lớn. Ngược lại chính phủ Nhật cũng
được cộng đồng người Mỹ gốc Nhật đóng góp một phần quan trọng vào công cuộc vận
động chính quyền và Quốc Hội Mỹ nhằm cải thiện không ngừng các quan hệ hợp tác
giữa hai nước…” (tr.3)
-
Để quảng cáo cho các kế hoạch tuyên vận của Việt cộng, Việt gian Lê Xuân Khoa
lên tiếng trách móc cộng đồng tỵ nạn đã biểu tình chống giao lưu văn hóa cộng
sản như sau:
“Các hoạt động văn hóa như
triễn lãm tranh ảnh hay trình diễn âm nhạc đều được người Mỹ gốc Nhật tham gia
tổ chức và giới thiệu với các cộng đồng bạn một cách hãnh diện. Những cộng đồng
người Mỹ gốc Đại Hàn, Phi-líp-pin, Ấn Độ, Thái Lan, v.v…đều có những quan hệ
tốt đẹp tương tự với quê hương cũ của họ. Thật là một cảnh tượng đáng buồn khi
thấy các phái đoàn chính phủ Việt Nam đi công tác và các nghệ sĩ
đi trình diễn Hoa kỳ, thay vì được cộng đồng người Mỹ gốc Việt vui vẻ đón chào đã
gặp phải những cuộc biểu tình chống đối kịch liệt. Có những buổi hội thảo về
kinh tế mà các nhân vật tham dự phải được nhân viên ăn ninh Mỹ hộ tống khi đến
cũng như khi về, và phải dùng cửa phụ thay vì cửa chính. Một số buổi trình diễn
ca nhạc của những nghệ sĩ trong nước, dù hoàn toàn phi chính trị, vẫn bị chống
đối vì “lý do tuyên truyền cho cộng
sản” nên đã phải bãi bỏ vào giờ chót. Tình trạng này cần được chấm dứt sớm
chừng nào hay chừng nấy.” (tr.3 và tr.4)
Lẽ
ra Lê Xuân Khoa phải vui khi thấy đồng bào tỵ nạn biểu tình và chống đối mạnh
mẽ đến nỗi các phái đoàn Việt cộng phải chui rúc cửa hậu thay vì
được vui vẻ đón chào như các sắc dân Đại Hàn, Phi, Ấn, Thái…Thử hỏi chính phủ
các quốc gia này có đàn áp dân chúng của họ thô bạo như Cộng sản Việt Nam hay
không? Lê Xuân Khoa buồn dùm cho cộng sản phải không? Lê Xuân Khoa quả là một
tên bưng bô cho cộng sản, ăn cơm Quốc Gia mà thờ ma cộng sản.
Lê Xuân Khoa có ý trách móc
những người biểu tình là “quá khích” khi hắn muốn “tình trạng này cần
được chấm dứt sớm chừng nào hay chừng nấy”. Bọn văn công qua đây làm văn nghệ
tuyên truyền cho cộng sản, thế mà Lê Xuân Khoa lấp liếm bào chữa là “phi chính
trị”. Việt gian Lê Xuân Khoa hàm hồ, láo khoét vô cùng.
- Để tuyên truyền và
bảo vệ Cộng sản Việt Nam, Việt gian Lê Xuân Khoa đưa ra một số lý luận như sau:
“Trước sự chuyển hướng trong
bang giao quốc tế và sự gia tăng các quan hệ Mỹ-Việt, trước những quan tâm
chung cho tương lai Việt Nam trong khu vực Á-châu-Thái-bình- dương, đã đến lúc
phải có những thay đổi căn bản trong “tư duy” và hành động của cả hai phía -
cộng đồng người Việt ở nước ngoài và giới lãnh đạo chính trị ở trong nước
- để có thể tiến đến việc bình thường hóa các quan hệ qua những hình thức trao
đổi và hợp tác thích hợp. Vấn đề này được đặt ra trên một tiền đề vững chắc là
công cuộc đổi mới ở Việt Nam là một tiến trình không thể đảo ngược, và điều
kiện tất yếu là những cuộc cải cách phải được thực hiện từng bước vững chắc và
không thể gây xáo trộn.” (tr.4)
-
Để lên mặt dạy đời, Việt gian Lê Xuân Khoa đưa ra nhận định trong việc hòa hợp
hòa giải như sau:
“Thực tế phức tạp trong cộng
đồng người Việt Nam ở nước ngoài cũng như thái độ nghi ngại của nhà cầm quyền ở
trong nước như hiện nay cho thấy mục tiêu hòa giải và quan hệ bình thường giữa
hai bên không thể thực hiện được dễ dàng và mau chóng. Mục tiêu này chỉ có thể
đạt được khi cả hai bên đã sẵn sàng khép lại trang sử đau thương, vượt qua
những trở ngại tâm lý và chính trị của ít nhất là hai thế hệ từ Cách mạng tháng
Tám 1945 cho đến nay. Quyết định hòa giải vì quyền lợi tối thượng của tổ quốc
và dân tộc Việt Nam là một quyết định lịch sử đòi hỏi rất nhiều thiện chí và
can đảm của cả hai bên…”(tr.4)
Việt gian Lê Xuân Khoa tự
dưng đặt vấn đề hòa giải giữa bạo quyền Việt cộng và cộng đồng người Việt tại
hải ngoại là đặt vấn đề lạc hướng lạc đề. Sở dĩ cộng đồng người Việt hải ngoại
chống đối Việt cộng là vì bạo quyền Việt cộng áp dụng chính sách cai trị độc
tài đảng trị, đàn áp tôn giáo, tước đoạt mọi quyền căn bản của 85 triệu đồng
bào trong nước. Do đó, muốn người Việt hải ngoại ngừng chống đối thì bạo quyền
Việt cộng phải chấm dứt chế độ độc tài đảng trị, tôn trọng nhân quyền căn bản
cho 85 triệu người dân quốc nội, thế thôi.
- Để ca ngợi Hồ tặc, Việt
gian Lê Xuân Khoa ví Hồ Chí Minh giống các nhà cách mạng ái quốc như sau:
“Không thể nói rằng ngoài Đảng Cộng Sản ra,
Việt Nam không có những nhà cách mạng đã trọn đời đấu tranh và đã chết cho độc
lập và tự do của dân tộc. Cũng không có đảng viên cộng sản nào có thể phủ nhận
sự kiện Nguyễn Tất Thành (Hồ Chí Minh) trước khi trở thành người cộng sản, đã
là một thanh niên yêu nước noi gương tiền bối Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh
(tr.5)
Ai ai cũng biết đồ tể Hồ Chí
Minh đã bán đứng cụ Phan Bội Châu cho Pháp thế mà Việt gian Lê Xuân Khoa nói
như vậy, quả thật đúng là tên vô liêm sỉ.
Trong quyển “Việt Nam
1945-1995”, Việt gian Lê Xuân Khoa lại đồng hóa công cuộc chiến đấu thần thánh
của quân dân Việt Nam Cộng Hòa ngang hàng với sự xâm lăng vô đạo của Cộng sản
Bắc Việt, cũng như lên mặt kẻ cả chiêu dụ hòa hợp hòa giải như sau:
“Chính phủ Việt Nam ngày
nay, nếu thật tình muốn hòa giải với 3 triệu người Việt Nam ở nước ngoài mà đa
số đã trở thành công dân của quốc gia định cư, trước hết hòa giải với những nạn
nhân của cuộc chiến ở miền Nam, càng cần hòa giải hơn nữa khi đất nước đang có
khúc ngoặt lịch sử quan trọng trong những tương quan quốc tế mới đòi hỏi sự
đóng góp của mọi nguồn nhân
lực và tài lực ở trong và ngoài nước. Mục đích chỉ có thể đạt được khi mọi
người đều nhìn nhận rằng, trong cuộc chiến tranh quốc gia cộng sản, các chiến
sĩ hai bên đều chiến đấu vì lòng yêu nước, nhưng cũng bị biến thành công cụ của
những thế lực quốc tế. Vì vậy mọi người cần phải rút ra được bài học của quá
khứ, thẳng thắn nhìn nhận các sai lầm và dẹp bỏ hận thù để cùng nhau đưa Việt
Nam ra khỏi tình trạng tụt hậu và trở thành một quốc gia giàu mạnh, dân chủ và
tiến bộ.” (VN 1945-1995. tr.483)
Lê Xuân Khoa viết các chiến
sĩ hai bên chiến đấu vì lòng yêu nước, nhưng sau khi theo đoàn quân Cộng sản
Bắc Việt xâm chiếm miền Nam vào tháng 04 năm 1975, nữ bộ đội Dương Thu Hương đã
phải cay đắng thốt lên “chúng tôi đã bị lừa”.
Viết
như vậy có nghĩa là Lê Xuân Khoa vừa biện minh cho Việt cộng vừa gian manh quy
trách nhiệm làm Việt Nam tụt hậu cho khối người Việt tỵ nạn (vẫn hận thù Cộng
sản) tại hải ngoại.
Về
điểm này, kỹ sư Phương Nam Đỗ Nam Hải thuộc Khối 8406, một người trẻ đang tranh
đấu cho tự do, dân chủ quê nhà đã lên tiếng nhân dịp Hồ Cẩm Đào viếng thăm Việt
Nam năm ngoái rằng:
“…chính là từ cái thể
chế chính trị lạc hậu và phản động nhất nguyên, độc đảng đã là nguyên nhân gốc
phát sinh ra cái bộ máy hư hỏng toàn diện hiện nay ở Việt Nam. Bộ máy hư hỏng
ấy đang hàng ngày, hàng giờ bòn rút và hủy hoại mọi nguồn nhân lực, vật lực,
tài lực của đất nước này. Nó chẳng những tạo ra mọi nỗi bất công, đói nghèo,
tụt hậu cho dân tộc anh hùng và thông minh này, mà còn chứa đựng nguy cơ mất
nước cao trong tương lai!. Theo tôi con đường duy nhất để dân tộc Việt Nam ta
có thể giải quyết được nguy cơ mất nước là phải triệt tiêu cho được tận gốc
nguyên nhân sinh ra chúng. Là nhằm thay thế chế độ chính trị độc đảng lạc hậu,
không có tính cạnh tranh hiện nay, sang chế độ đa đảng tiến bộ, có tính cạnh
tranh trên chính trường trong tương lai. Niềm vinh dự cùng trách nhiệm rất cao
quý ấy phải là của tất cả mọi người Việt Nam có lương tri ở cả trong và ngoài
nước…”
Phần
ở trên, Ngô Kỷ đã trích dẫn một số đoạn mà Việt gian Lê Xuân Khoa đã viết trong
bài “Quan hệ bình thường giữa người Việt hải
ngoại và Việt Nam” và trong sách “Việt Nam 1945-1995”, mà trong đó Việt
gian Lê Xuân Khoa ra sức bảo vệ, nịnh bợ Cộng sản Việt Nam, đánh bóng Hồ Chí
Minh, và kêu gọi người Việt hải ngoại hòa hợp hòa giải với Việt cộng.
Là
tác giả các sách: Vietnam
1945-1995: Wars, Refugees and Lessons of History, và các bài Normalization of
Relations between the Overseas Vietnamese and Vietnam, Ba mươi năm gọi tên gì
cho cuộc chiến, Nhân chuyến đi của Ông Nguyễn Cao Kỳ, Các tổ chức phi vụ lợi
của người Việt đã ngồi lại với nhau, Vai trò của các tổ chức NGO gốc Việt ở VN,
Bài phỏng vấn Lê Xuân Khoa và Con Đường Hòa Giải Dân Tộc v.v…, Việt
gian Lê Xuân Khoa đều viết và nói năng sặc mùi tuyên truyền cho Việt cộng, xúc
phạm danh dự dân quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa.
Một số hành vi điển hình chứng minh Việt gian
Lê Xuân Khoa nối giáo cho Cộng Sản Việt Nam như sau:
-
Họp với Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch tại New York để lên tiếng ủng hộ Việt cộng
vào tháng 10 năm 1990.
-
Họp báo cùng Đại sứ Việt cộng Lê Văn Bàng để bênh vực Cộng sản Việt Nam.
-
Theo tiểu sử chính thức do Hội Di Sản Người Mỹ Gốc Việt (Vietnamese American
Heritage Foundation) đưa ra, mà Lê Xuân Khoa là thành viên ban quản trị, thì Lê
Xuân Khoa từng sắp xếp cho các lãnh tụ Cộng sản Việt Nam, gồm kể cả Ngoại
trưởng Nguyễn Dy Niên, Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nông Đức Mạnh tiếp
xúc với một số trí thức người Mỹ gốc Việt.
(Khoa has facilitated
meetings between Vietnamese political leaders, including Foreign Minister
Nguyen Dy Nien and National Assembly Chairman Nong Duc Manh (currently Party
Chief) and small groups of Vietnamese American intellectuals to exchange views
on issues of common concern.”
-
Viết báo, viết sách kêu gọi người Việt hải ngoại hợp tác với Việt cộng về vấn
đề đầu tư, đóng góp chất xám vô điều kiện.
-
Viết bài ủng hộ nghị quyết 36 và đề nghị phương pháp thực hiện cho có hiệu quả.
-
Kêu gọi hải ngoại hòa hợp hòa giải với Việt cộng.
-
Làm môi giới, đưa đường dẫn lối cho phái đoàn Việt cộng họp kín với Việt kiều
tại Mỹ.
-
Viết sách về chiến tranh Việt Nam ca ngợi Cộng sản Việt Nam, và chê bai đổ lỗi
nhân dân miền Nam và quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
-
Trong buổi ra mắt sách “Việt Nam 1945-1995” tổ chức tại hí viện Le Petit
Trianon, San Jose, Bắc California ngày 23 tháng 10 năm 2004, Việt gian Lê Xuân
Khoa không chào cờ và không hát quốc ca Việt Nam Cộng Hòa nên bị hầu hết tham
dự viên phản đối tẩy chay bỏ ra về v.v…
Khi
Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc công bố tài trợ ngân sách cưỡng bách người tỵ nạn
hồi hương (ROVR), Việt gian Lê Xuân Khoa ngữi thấy tiền nhiều nên liền chạy về
Việt Nam thiết lập một hệ thống Cơ Quan Thiện Nguyện Ngoài Chính Phủ
(Non-Government Organization-NGO) nhằm lãnh thầu các chương trình nhân đạo này
tại Việt Nam.
Để
tạo thêm uy thế tại Việt Nam, Việt gian Lê Xuân Khoa nhảy vào làm Tư Vấn cho
Quỹ Giáo Dục Việt Nam (Vietnam Education Foundation=VEF) do Việt gian Frank Jao
làm Chủ tịch để cho “đồng hội đồng thuyền”.
Theo
báo chí thì Việt gian Lê Xuân Khoa đầu tư xây 6 mẫu hồ nuôi tôm xuất cảng tại
Việt Nam. Chui rúc rất tài tình, nên Việt gian Lê Xuân Khoa chỗ nào
cũng có mặt.
Còn rất nhiều điều cần nói
và còn rất nhiều tài liệu, hình ảnh cần trưng dẫn để lột mặt nạ tên Việt gian
này cho thật rõ ràng và tường tận, nhưng vì giới hạn khuôn khổ của bài viết,
nên tôi xin phép tạm ngừng nơi đây. Tôi sẽ trình bày tiếp tục khi cần thiết.
Nếu quý đồng hương và quý độc giả cần thêm chi tiết, xin vui lòng liên lạc với
tôi để tôi có cơ hội trình bày.
Chống đối và đương đầu với
Việt gian, tôi muốn trình bày vấn đề một cách trung thưc, chính xác, minh bạch,
thẳng thắn để tránh việc chúng cho rằng người Quốc Gia đi chụp mũ. Nếu Việt
gian Lê Xuân Khoa hoặc các thân hữu, cảm tình viên, hay “đồng chí” của tên Việt
gian này muốn phản biện, bào chữa, hay phản đối bài viết này của tôi, xin cứ
lên tiếng để quý đồng hương và quý độc giả phán xét. Chủ trương của tôi là luôn
xử sự với nhau một cách công khai và công bình.
Nói tóm lại, Việt gian Lê
Xuân Khoa rất nguy hiểm, len lỏi rất sâu vào chính quyền Mỹ, móc nối chằn chịt
với Việt cộng, đâm sau lưng cộng đồng người Việt tỵ nạn và làm hại chính nghĩa
người Việt Quốc Gia.
Xin cám ơn quý đồng hương và
quý độc giả đã bỏ thì giờ đọc bài viết này. Tôi rất hân hạnh và mong mõi đón
nhậc các sự chỉ giáo, phê bình và chỉ trích xây dựng. của quý vị đến từ mọi
phía.
Trân trọng.
Ngô Kỷ
Ngô Kỷ phản biện Việt gian Lê Xuân Khoa và bọn "36 trí thức
dỏm" bưng bô cho Việt cộng qua lá Thư Ngỏ
Ngô Kỷ
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Trong tuần qua trên các diễn đàn mạng có nhiều vị thức giả và đồng
hương đã phân tích, viết bài rất là sâu sắc, thâm thúy, và giá trị nhằm phản
biện lại những luận điệu tuyên tuyền, ngụy biện và lấp liếm của bọn trí thức
“rởm”cố tình bào chữa cho cái hành động đê hèn và ngu xuẩn khi ký tên vào bức
“Thư Ngỏ” gởi cho Bắc Bộ Phủ. Tôi không thấy cần thiết để phân tích
cái nội dung bức “Thư Ngỏ” vì nó cũng chỉ gói ghém một số điều “cũ rích” như
trái đất, đồng bào cùng những nhà đấu tranh quốc nội và hải ngoại đã nói lên
những quan tâm, khắc khoải đó từ lâu rồi, nhóm “36 trí thức” dỏm này
chỉ mượn cái cớ “dân tộc” để vênh váo, khoe khoang và “ra mắt” với Bắc Bộ Phủ
mà thôi. Mọi người đã nhìn ra rõ bộ mặt vô liêm sỉ, lố bịch, hám danh, và dị
hợm của bọn trí thức “trở cờ” này rồi.
Trong dịp này, tôi chỉ xin trình bày một cách ngắn gọn trước công
luận về việc tên Việt gian Lê Xuân Khoa đã lừa dối một cách trắng trợn và khinh
thường sự hiểu biết của đồng hương khi hắn tuyên bố trên đài Á Châu Tự Do và
các dịp khác nhiều điều vô lý và dối trá liên quan đến bức “Thư Ngỏ”
như sau:
Lê Xuân
Khoa: “Vì không
phải là công dân sinh sống ở trong nước, chúng tôi không làm kiến nghị, mà lên
tiếng bằng một hình thức thích hợp là thư ngỏ.”
Ngô Kỷ
Phân tích: Nhóm “36 trí thức” rởm này bày trò màu mè “chơi chữ,” làm ra
vẻ thông suốt luật lệ và “quốc tế công pháp.” Nhóm “36 trí thức” này muốn lừa
gạt đồng hương khi tuyên bố là không làm “Kiến Nghị” mà chỉ làm “Thư Ngỏ” thôi,
và bức “Thư Ngỏ” này không được gởi trực tiếp “đến tay” nhà cầm quyền cộng sản,
mà chỉ muốn dân chúng quốc nội và hải ngoại đọc thôi, thế thì Lê Xuân Khoa và
nhóm “36 trí thức” này hãy trả lời là tại sao nhóm “36 trí thức” này, qua tên
Đinh Xuân Quân lại đi gởi năm bức “Thư Ngỏ” này đến tay năm tên đầu sỏ cộng sản
Việt Nam qua đường bưu điện? Như vậy quả thật Lê Xuân Khoa và đồng bọn đã cố
tình dối gạt đồng hương vì nghĩ là hành động gởi thư qua đường bưu điện là hoàn
toàn “bí mật” không ai biết được, không ai có thể khám phá ra được việc làm mờ
ám và tồi bại này. “Trời bất dung gian,” không có gì che đậy dưới ánh mặt trời,
chắc là nhóm “36 trí thức” này lấy làm ngạc nhiên tại sao năm cái biên lai bưu
điện gởi bức “Thư Ngỏ” này lại lọt ra ngoài phải không?
Lê Xuân
Khoa: “Vẫn biết
rằng cho đến nay, chính quyền không cần để ý đến tiếng nói của trí thức, dù ở
trong hay ngoài nước, nhưng không vì thế mà trí thức phải im lặng trước những
vấn đề liên quan đến sự sống còn của đất nước và hạnh phúc của dân tộc.”
Ngô Kỷ
Phân tích: Biết trước là
“chính quyền không cần để ý đến tiếng nói trí thức,” mà lại nhân danh “trí
thức” đi viết “Thư Ngỏ” gởi Bắc Bộ Phủ thì quả là một hành động điên rồ, ngu
xuẩn, háo danh và tào lao.
Lê Xuân
Khoa: Lời lẽ trong Thư Ngỏ biểu
thị thái độ nghiêm túc của những trí thức độc lập ở nước ngoài, không thuộc một
tổ chức tranh đấu nào.
Ngô Kỷ
Phân tích: Lê Xuân Khoa nói
dối quá sức, vì trong nhóm “36 trí thức” ký tên bức Thư Ngỏ, có “ít nhất” một
người là ông Vũ Quốc Thúc là Chủ tịch “Ủy Ban vận động quy chế Trung Lập Vĩnh
Viễn cho Việt Nam” là một tổ chức đấu tranh chính trị ở Pháp, thế mà Lê Xuân
Khoa lại tuyên bố là “không thuộc một tổ chức tranh đấu nào.” Quả là nói láo
một cách trơ trẻn và lố bịch.
Lê Xuân
Khoa: “Những nhà
lãnh đạo quá cố như ông Nguyễn Cơ Thạch, Võ Văn Kiệt đã từng đón nhận và thực
hiện một số đóng góp của trí thức ở nước ngoài nhưng rất tiếc là ông Thạch thì
phải từ chức vì áp lực của phe thân Trung Quốc, còn ông Kiệt thì qua đời trong
khi đang xúc tiến một số dự án hợp tác giữa trí thức trong và ngoài nước.”
Ngô Kỷ
Phân tích: Nguyễn Cơ Thạch và
Võ Văn Kiệt là những tên đồ tể cộng sản khát máu, tội đồ của dân tộc, bọn chúng
bị chết là điều tốt chứ tại sao Lê Xuân Khoa cho là “rất tiếc.” Đặc biệt là Lê
Xuân Khoa ăn rất nhiều “phân” của đồng bào “thuyền nhân, tỵ nạn” do chính phủ
Mỹ cấp phát, mà bọn đầu sỏ cộng sản ác ôn này là kẻ thù của “thuyên nhân, tỵ
nạn,” thế mà Lê Xuân Khoa ăn tiền của người thuyền nhân, tỵ nạn mà lại đi “phò”
cộng sản, quả thật là một tên vô liêm sỉ và bất nhân, bất nghĩa.
Lê Xuân
Khoa: “sẽ được nhà
cầm quyền lưu ý và tìm cách đáp ứng bằng cách này hay cách khác”
Ngô Kỷ
Phân tích: Lê Xuân Khoa là
tên điếm đàng, láu cá và mâu thuẩn vô cùng. Đoạn trên thì nói “Vẫn biết rằng
cho đến nay, chính quyền không cần để ý đến tiếng nói của trí thức, dù ở trong
hay ngoài nước,” mà ở dưới lại nói là “sẽ được nhà cầm quyền lưu ý
và tìm cách đáp ứng bằng cách này hay cách khác.” Quả thật Lê Xuân Khoa là một
tên đĩ miệng, hàm hồ, lấp liếm, nhổ đi rồi liếm lại. Đồ vô liêm sỉ!
Lê Xuân
Khoa: “Trong 36
năm qua, cộng đồng người Việt hải ngoại đã tham gia, ủng hộ hay chứng kiến
những nỗ lực nhằm thay đổi hay lật đổ chế độ độc tài cộng sản bằng lực lượng vũ
trang hay bằng cách vận động các thế lực quốc tế, nhưng tất cả đều đã thất bại.”
Ngô Kỷ
Phân tích: Lê Xuân Khoa dựa vào đâu
mà kết luận một cách ngớ ngẫn và ngu xuẩn như vậy khi cho rằng cuộc đấu tranh
chống cộng bị thất bại? Quả thật Lê Xuân Khoa là một tên lưu manh, hàm hồ, bưng
bô cho cộng sản, và cố tình phá hoại công cuộc đấu tranh chống cộng của đồng
bào hải ngoại.
Lê Xuân
Khoa: “Ngỏ, tức là
sửa đổi Hiến pháp trên cơ sở tam quyền phân lập, thực hiện tự do bầu cử và ứng
cử, tôn trọng các quyền tự do căn bản của người dân, trả lại tự do cho những
công dân bị giam giữ vì tranh đấu ôn hòa cho dân chủ, và thi hành nhiều điều
khác được nêu ra trong Thư Ngỏ, thì đâu còn bóng dáng của điều 4 Hiến pháp.
Quyền tự do ngôn luận và tự do lập hội cũng sẽ đương nhiên dẫn đến đa nguyên,
đa đảng.”
Ngô Kỷ
Phân tích: Nhân dân Việt Nam tại
quốc nội và hải ngoài đấu tranh nhằm “giải thể” đảng cộng sản Việt Nam để rồi
nhân dân tự quyết định chọn người lãnh đạo đất nước và lập chính phủ, chứ đâu
phải chỉ muốn duy nhất việc hủy bỏ điều 4 hiến pháp. Đảng cộng sản phải bị đào
thải trước khi nói đến chuyện đa nguyên đa đảng. Lê Xuân Khoa thích cộng sản
quá, thế thì tại sao không về Việt Nam mà sống để ca ngợi, vinh danh đảng?
Lê Xuân
Khoa: “Tôi thành thật nghĩ rằng đó
là nguyện vọng của nhân dân trong nước và cũng là điều mong ước của cộng đồng
người Việt ở nước ngoài.”
Ngô Kỷ
Phân tích: Lê Xuân Khoa lấy
tư cách gì và bằng cớ gì để xác quyết rằng bức “Thư Ngỏ” được đồng bào đồng ý,
và thể hiện đúng nguyện vọng và tư tưởng của tập thể người Việt Nam trong nước
và hải ngoại? Mấy tuần qua trên các diễn đàn mạng và truyền thông đại chúng,
chắc hẳn Lê Xuân Khoa, Vũ Quốc Thúc và đồng bọng cũng đã nhìn thấy làn sóng
phản đối mạnh mẽ của tập thể người Việt tỵ nạn trên toàn thế giới rồi chứ? Lê
Xuân Khoa quả là “lộng ngôn” và gian ngoa, lưu manh vô cùng.
Trong
bài viết “Bàn thêm về “Thư Ngỏ”của 36 trí thức hải ngoại” để trả lời ông Trần
Phong Vũ:
Lê Xuân
Khoa: Về sự vô ích của
việc gửi thư hay kiến nghị cho lãnh đạo Việt Nam, chúng ta cũng cần phân biệt
“Thư Ngỏ” không phải là “Kiến nghị”. Đúng như tên của nó, Thư ngỏ không gửi
riêng cho đối tượng mà được mở cho toàn thể mọi người, trong và ngoài nước. Vẫn
biết rằng nhà cầm quyền cộng sản không quan tâm gì đến tiếng nói của trí thức
chân chính, dù ở trong hay ngoài nước, nhưng người trí thức có trách nhiệm
không thể giữ thái độ im lặng trước những vấn đề hệ trọng của đất nước.
Ngô Kỷ
Phân tích: Lê Xuân Khoa viết rằng:
“…“Thư Ngỏ” không phải là “Kiến nghị”. Đúng như tên của nó, Thư ngỏ không gửi
riêng cho đối tượng mà được mở cho toàn thể mọi người, trong và ngoài nước,”
thế thì tại sao Đinh Xuân Quân lại đại diện nhóm “36 trí thức” đi gởi bưu điện đến
tận tay năm tên đầu sỏ Bắc bộ Phủ vào ngày 23 tháng 8 năm 2011? Quả thật bọn
“trí thức không bằng cục phân” này đã lừa dối đồng bào một cách trắng trợn và
thô bỉ vô cùng.
Trong
cái email Lê Xuân Khoa gởi cho Vũ Quốc Thúc vào Wednesday, September 07, 2011
7:58 AM:
Lê Xuân
Khoa: Về
phía hải ngoại, trong khi Thư Ngỏ được tán thành bởi đa số . . . thầm lặng thì
nhóm thiểu số quá khích lại lớn tiếng chỉ trích những người ký Thư Ngỏ, hầu hết
để lấy oai. Tôi không bao giờ trả lời những luân liệu xuyên tạc và lời lẽ hạ
cấp của những kẻ "hành nghề" chống cộng như Ngô Kỷ ở Orange County,
đã được đặt tên là "Chí Phèo Bolsa".
Ngô Kỷ
Phân tích: Tôi không chủ trương soi
mói hay bỉ thử đời tư ai, tôi chỉ quan tâm đến khía cạnh chính trị mà thôi, nên
tôi không thấy cần thiết phải thanh minh hay tranh luận vấn đề riêng tư mà Lê
Xuân Khoa đã nhục mạ tôi. Lê Xuân Khoa dựa theo ý tưởng “đồng chí” của hắn là
Tú Gàn, tức Lữ Giang hay Nguyễn Cần trong bài “Khi Đại Sứ làm kiều vận” đăng
tải vào ngày 11 tháng 6 năm 2005 rằng: “Tại Little Saigon, có rất
nhiều người hay tổ chức tự xưng là đại diện Đảng Cộng Hòa tại Orange County, kế
cả tên Chí Phèo Ngô Kỷ." Mọi người
đều biết Tú Gàn là một tên “bồi bút, văn nô,” viết bài “theo đơn đặt hàng” mà
thôi. Tôi đã viết nhiều bài vạch mặt tên Tú Gàn bẩn thỉu, nhớp nhúa này trong
quá khứ, và hy vọng trong vài tuần tới, tôi sẽ post tiếp một bài dài về việc
tôi lột mặt mạ tên Tú Gàn này. Không biết là Lê Xuân Khoa và Tú Gần hiểu được
bao nhiêu về chiều sâu nhân vật Chí Phèo của Nam Cao? Hy vọng trong tương lai,
nếu có thì giờ tôi sẽ viết bài luận bàn về “con người” Chí Phèo giống tôi và
khác tôi chỗ nào.
Trong
cái email Lê Xuân Khoa gởi Anh Việt Hải:
Lê Xuân
Khoa: Tôi nghiêng về cách lựa chọn
số 2, do chính Hội Ái Hữu Cựu Học sinh Petrus Ký tổ chức và bầu chọn người điều
hợp. Ngoài những tham dự viên tự do từ bên ngoài, các cựu giáo sư và cựu học
sinh Petrus Ký đều được mời tham dự. Như vậy, nếu đa số đánh giá những việc làm
của tôi là sai lầm và tôi là một người thiếu tư cách, tôi sẽ nhận lỗi và trao
trả lại cho Hội tất cả những tấm "bảng tri ân" mà Hội Ái Hữu CHSPK
miền Nam và miền Bắc Cali đã trao tặng cho tôi mấy năm vừa qua. Trong khi anh
chọn lựa và cho tôi biết hình thức thích hợp, anh cần ngưng ngay việc gửi ra
những tin tức và lời lẽ chỉ trích Giáo sư Vũ Quốc Thúc và tôi hay bất cứ người
nào trong danh sách ký tên trên Thư Ngỏ. Anh cũng cần nhắn những người trong
mạng lưới thông tin của anh ngưng
phổ biến
những email của anh.
Ngô Kỷ
Phân tích: Đối với tôi thì miệng
lưỡi của Lê Xuân Khoa không khác chi cộng sản. Bọn này luôn già mồm, hàm hồ,
ngụy biện, lấp liếm, điêu ngoa, xảo trá, gian manh, dị hợm, tự cao, điếm đàng,
đĩ thỏa, lộng ngôn vân vân và vân vân, do đó không có lý do gì để mà tốn thì giờ
một cách vô bổ với bọn vô liêm sỉ này cả. Tôi chỉ muốnLê Xuân Khoa kiện tôi để
tôi ra trước tòa lấy khẩu cung hữu thệ của hắn để hắn không dám nói dối vì
đã tuyên thệ trước tòa, nếu nói dối sẽ bị ở tù rục xương Tại tòa là nơi tôi sẽ
trưng dẫn tất cả chứng cớ và tài liệu kết tội tên vô liêm sỉ này.
Giải pháp thứ hai là tôi muốn thách Lê Xuân Khoa nếu
cho mình là trong sạch và không bưng bô cộng sản thì hãy ra trả lời “máy sự
thật.” Tôi sẵn sàng cung cấp bác sĩ và phương tiện máy sự thật, thử hỏi Lê Xuân
Khoa có dám nhận lời không? Bây giờ là thời đại văn minh và tối tân, do đó nên
xử dụng phương pháp thực dụng và hữu hiệu để chứng minh sự thật một cách công
bình, chính xác, minh bạch và trong sáng.
Việc Lê Xuân Khoa hứa rằng: “Như vậy, nếu đa số đánh giá những
việc làm của tôi là sai lầm và tôi là một người thiếu tư cách, tôi sẽ nhận lỗi
và trao trả lại cho Hội tất cả những tấm "bảng tri ân" mà Hội Ái Hữu
CHSPK miền Nam và miền Bắc Cali đã trao tặng cho tôi mấy năm vừa qua,” lời hứa
này chẳng có giá trị hay cần thiết gì cả trong việc “lột mặt nạ” Lê Xuân Khoa.
Thử hỏi mấy cái “bảng tri ân” có liên hệ hay ảnh hưởng gì đến chuyện chính trị
Quốc-Cộng mà tôi và đồng bào muốn trị tội Lê Xuân Khoa. Rõ ràng Lê Xuân Khoa
đưa ra một giải pháp “chuộc tội” thật ngớ ngẩn, vu vơ và trẻ con vô cùng. Trí
thức loại này quả thật là hèn hạ và vô liêm sỉ. Thiên hạ tự xử bằng “mổ bụng”
hay bắn súng vào đầu tự sát cho khỏi nhục, thế mà Lê Xuân Khoa chỉ chấp nhận
trả lại các “bảng tri ân” thì quả thật hết ý kiến.
Đang sống trong một nước tự do dân chủ, đặc biệt tự do ngôn luận,
thế mà Lê Xuân khoa đưa điều kiện: “Trong khi anh chọn lựa và cho tôi biết hình
thức thích hợp, anh cần ngưng ngay việc gửi ra những tin tức và lời lẽ chỉ
trích Giáo sư Vũ Quốc Thúc và tôi hay bất cứ người nào trong danh sách ký tên
trên Thư Ngỏ. Anh cũng cần nhắn những người trong mạng lưới thông tin của anh
ngưng phổ biến những email của anh,” điều này đã nói lên cái đầu óc “độc tài”
và ngu xuẩn của tên trí thức bưng bô này. Đi đòi hỏi một điều mà biết rằng anh
Việt Hải sẽ không thực hiện và cũng nằm ngoài tầm tay kiểm soát của anh ta, thế
mà cũng “ý kiến, ý ruồi” thì quả thật Lê Xuân Khoa thuộc loại “hết thuốc chữa”
rồi.
Thưa Quý Đồng Hương, lời nói không cùng, do đó tôi xin ngừng tại
đây vì đề tài này nói hoài không hết, và trên các diễn đàn mạng đã có nhiều
người Quốc Gia lên tiếng phản đối bức “Thư Ngỏ” một các rất chính xác và đầy đủ
rồi. Vì bài viết nào của đồng hương đều hay và có giá trị nên tôi muốn được
trích dẫn, rất tiếc vì giới hạn khuôn khổ bài viết nên tôi chỉ cò thể trích dẫn
một số ít bài và tài liệu liên quan, đặc biệt bài “Lê Xuân Khoa với hòa giải
dân tộc” do Đại Dương viết ngày 14 tháng 6 năm 2004 nhằm lên án hành động phản
quốc của Lê Xuân Khoa.
Điều quan trọng mà tôi đã trình bày ở trên là tôi muốn trưng dẫn
năm cái biên lai của bưu điện xác nhận là Đinh Xuân Quân đại diện nhóm “36 trí
thức” đã bí mật đi gởi bức “Thư Ngỏ” cho năm tên đầu sỏ cộng sản Việt Nam vào
ngày 23 tháng 8 năm 2011 qua ngã bưu điện, trong khi Lê Xuân Khoa tuyên bố ồn
ào và minh xác um sùm là bức “Thư Ngỏ” nàysẽ không gởi trực tiếp đến các tên
cầm đầu nhà cầm quyền Việt Nam, mà chỉ để đồng bào quốc nội và hải ngoại đọc mà
thôi. Các bằng chứng này đã vạch ra được sự lưu manh và xảo trá của Lê Xuân
Khoa, Vũ Quốc thúc, đinh Xuân Quân và nhóm “36 trí thức” bẩn thỉu, vô liêm sỉ
và bưng bô cộng sản này.
Tôi xin ngừng bài viết tại đây và xin hẹn gặp lại Quý Đồng hương
vào bài viết tới. Mọi ý kiến hay phản biện, xin liên lạc ngokyusa2@yahoo.com.
Trân trọng.
Ngô Kỷ
Trích một phần đài RFA phỏng vấn Việt gian Lê Xuân Khoa trả
lời bằng cách "bưng bô" Việt cộng, tuyên truyền cho Việt cộng, cổ võ
cho hòa hợp hòa giải, đối nghịch lại mục tiêu cuộc đấu tranh của tập thể
người Việt chống cộng tại hải ngoại. Việt gian Lê Xuân Khoa chính là tên tay
sai cho Việt cộng, phá hoại tinh thần đấu tranh chống cộng nhằm duy trì chế độ
cộng sản độc tài tại Việt Nam. Đả đảo Việt gian Lê Xuân Khoa.
Tận dụng sức mạnh dân tộc để đối phó hiểm họa
ngoại bang
Ngọc
Trân, thông tín viên RFA
2011-08-31
GS Lê
Xuân Khoa, từng là Viện phó Viện Đại học Sài Gòn, sau đó nghiên cứu và giảng
dạy ở trường Đại học Johns Hopkins
Courtesy Người Việt
Photo: Triết Trần
Trước tình hình đó, nhiều nhân sĩ, trí thức trong nước đã lên tiếng với chính
phủ Việt Nam, và mới đây, đã xuất hiện một Thư Ngỏ của trí thức hải ngoại, gửi
lãnh đạo Việt Nam, nói lên mối lo ngại về hiểm họa ngoại bang, cũng như kêu gọi
chính phủ Việt Nam tận dụng sức mạnh dân tộc để đối phó với hiểm họa đó.
Nhân dịp này, Thông tín viên Ngọc Trân đã phỏng vấn GS Lê Xuân Khoa, từng là
Viện phó Viện Đại học Sài Gòn, sau đó nghiên cứu và giảng dạy ở trường Đại học
Johns Hopkins. GS Lê
Xuân Khoa cũng là một trong những người đã ký tên trong Thư Ngỏ này.
Cần dựa vào sức mạnh dân tộc để bảo vệ đất nước
Ngọc
Trân: Được biết, Giáo sư cùng một số trí thức ở hải ngoại ký tên
trên một lá Thư Ngỏ gửi các nhà lãnh đạo Việt Nam. Xin Giáo sư vui lòng cho
biết hoàn cảnh ra đời của Thư Ngỏ này? Đây là bức thư do cá nhân ông hay do một
tổ chức nào soạn thảo?
GS Lê Xuân Khoa: ……Như vậy Thư Ngỏ
là kết quả của một cuộc tham khảo ý kiến chung. Vì tuổi tác tương đối cao, lại
có đôi chút kinh nghiệm về vận động và quen biết một số thân hữu ở các nơi, nên
tôi được anh chị em giao cho việc viết thư mời một số trí thức tham gia ký tên.
Trong số những người ký tên, đáng chú ý là một số trí thức từng là cựu tù cải
tạo, vì quyền lợi chung của đất nước và dân tộc, đã vượt qua những oán hận và
ám ảnh trong quá khứ để cùng trí thức trong nước lên tiếng với chính quyền Việt
Nam. Vì không phải là công dân
sinh sống ở trong nước, chúng tôi không làm kiến nghị, mà lên tiếng bằng một
hình thức thích hợp là thư ngỏ…….
Ngọc
Trân: Được biết, các nhân sĩ, trí
thức trong nước đã từng có nhiều kiến nghị gửi cho các nhà lãnh đạo về nhiều
vấn đề quan trọng của đất nước, nhưng không thấy chính quyền để ý gì đến những
kiến nghị đó. Giáo sư có nghĩ rằng lãnh đạo trong nước sẽ lắng nghe tiếng nói
của trí thức ở nước ngoài hay không?
GS Lê Xuân Khoa: Vẫn biết rằng cho đến
nay, chính quyền không cần để ý đến tiếng nói của trí thức, dù ở trong hay
ngoài nước, nhưng không vì thế mà trí thức phải im lặng trước những vấn đề liên
quan đến sự sống còn của đất nước và hạnh phúc của dân tộc. Điều quan trọng là những nhận định chính xác và những đề
nghị thực tế của trí thức sẽ được nhân dân biết đến và ủng hộ vì đó cũng chính
là nguyện vọng của nhân dân. Như vậy, Thư Ngỏ tuy được gửi cho
chính quyền nhưng cũng là viết cho nhân dân và dư luận quốc tế.
Qua các phương tiện thông tin điện tử ngày nay,
tiếng nói của một nhóm sẽ sớm trở thành tiếng nói của toàn dân và sẽ tạo thành một sức mạnh
mà nhà cầm quyền không thể coi
thường. Sự lên tiếng hỗ trợ
của trí thức ở ngoài nước sẽ được trí thức và nhân dân trong nước hoan nghênh,
nếu sự lên tiếng này không phải là những lời công kích hay đe dọa có thể bị
chính quyền tố cáo là âm mưu gây bạo loạn của các thế lực thù địch, nhằm lật đổ
chính quyền. Lời lẽ trong Thư Ngỏ biểu
thị thái độ nghiêm túc của những trí thức độc lập ở nước ngoài, không thuộc một
tổ chức tranh đấu nào, không theo đuổi một
mục đích cá nhân nào, ngoài lòng mong muốn thấy được một nước Việt Nam độc lập,
giàu mạnh, dân chủ, và nhân dân được ấm no, hạnh phúc.
Những nhà
lãnh đạo quá cố như ông Nguyễn Cơ Thạch, Võ Văn Kiệt đã từng đón nhận và thực
hiện một số đóng góp của trí thức ở nước ngoài nhưng rất tiếc là ông Thạch thì
phải từ chức vì áp lực của phe thân Trung Quốc, còn ông Kiệt thì qua đời trong
khi đang xúc tiến một số dự án hợp tác giữa trí thức trong và ngoài nước.
Chúng tôi tin rằng tiếng nói của trí thức trong và ngoài
nước, cũng là tiếng nói của nhân dân, sẽ được nhà cầm quyền lưu ý
và tìm cách đáp ứng bằng cách này hay cách khác
Ngọc Trân: Như Giáo sư đã biết, lập
trường của cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản là không thể nói chuyện với
chính phủ cộng sản và phải thay đổi thể chế độc tài, thì Việt Nam mới có dân
chủ và nhân dân mới được tự do, hạnh phúc. Lá Thư Ngỏ chỉ đòi chế độ phải dân chủ
hóa bằng sự thay đổi cơ chế và tôn trọng các quyền tự do của người dân, như vậy
lập trường của những người ký Thư Ngỏ có thể bị coi là quá ôn hòa hay không?
GS Lê Xuân Khoa: Theo
tôi thì đây là những cách tiếp cận khác nhau nhưng có cùng một mục tiêu là một
chế độ dân chủ cho Việt Nam. Trong 36
năm qua, cộng đồng người Việt hải ngoại đã tham gia, ủng hộ hay chứng kiến
những nỗ lực nhằm thay đổi hay lật đổ chế độ độc tài cộng sản bằng lực
lượng vũ trang hay bằng cách vận động các thế lực quốc tế, nhưng tất cả đều đã
thất bại. Ngày nay, hầu hết các tổ chức chống cộng đều chuyển hướng sang tranh
đấu cho dân chủ, nhân quyền. Đây
là một sự chuyển hướng đúng, thực tế hơn và có thể được các chính phủ và tổ
chức quốc tế hỗ trợ nhưng cũng chỉ đến một mức độ nhất định.
Một cách tiếp cận thực
tế khác là phát triển sự trao đổi, phối trí và hợp tác giữa trí thức ở trong và
ngoài nước. Đây là một việc làm công khai và hợp pháp theo nhận định của trí
thức trong nước. Phương cách thực tế này có
thể bị một số nhân vật trong cộng đồng hải ngoại coi là quá yếu, còn có thể kết
tội là giúp duy trì chế độ độc tài, chẳng hạn vì Thư Ngỏ không quyết liệt đòi
bãi bỏ điều 4 Hiến pháp hay đòi thực thi đa nguyên, đa đảng. Nhưng nếu lộ trình
dân chủ hóa được thiết lập như được nhấn mạnh trong Thư Ngỏ, tức là sửa đổi
Hiến pháp trên cơ sở tam quyền phân lập, thực hiện tự do bầu cử và ứng cử, tôn
trọng các quyền tự do căn bản của người dân, trả lại tự do cho những công dân
bị giam giữ vì tranh đấu ôn hòa cho dân chủ, và thi hành nhiều điều khác được
nêu ra trong Thư Ngỏ, thì đâu còn bóng dáng của điều 4 Hiến pháp. Quyền tự do
ngôn luận và tự do lập hội cũng sẽ đương nhiên dẫn đến đa nguyên, đa đảng.
Thư Lê Xuân Khoa gởi Vũ Quốc Thúc và nhục mạ Ngô Kỷ là
"chí phèo"
Vũ Quốc Thúc và Lê
Xuân Khoa
From: Khoa Le
To: Thuc VuQuoc
Cc: Son Nguyen Thai
Sent: Wednesday, September 07, 2011 7:58 AM
Subject: phan ung doi voi Thu Ngo
Kính Anh,
Như anh đã biết, Thư Ngỏ
đã được trí thức và nhân dân trong nước đón nhận nồng nhiệt. Dù bị thanh gươm
Damoclès Cộng sản treo lơ lửng trên đầu, một số trí thức (Trần Thanh Vân, Mai
Thái Lĩnh, Lê Đăng Doanh, Trần Khuê . . . ) đã lên tiếng hoan nghênh sự hỗ trợ
cần thiết đầy ý nghĩa của trí thức hải ngoại. Cả ba trang blog lớn ở trong nước
(Bauxitevn, Anh Ba Sàm, Nguyễn Xuân Diện) đều đăng Thư Ngỏ và bài của RFA phỏng
vấn tôi. Tổng số độc giả trong và ngoài nước của ba trang blog này có thể lên
đến gần một triệu người. Riêng cái YouTube của RFA bị tường lửa ở trong nước mà
chỉ trong vòng 4-5 ngày cũng đã có trên 20,000 người xem và nghe, một con số kỷ
lục so với những YouTube khác của RFA trong nửa tháng. Bản tin Vietnam News
Briefs về Thư Ngỏ cũng được World Bank cho phổ biến. Hai bản dịch Anh và Pháp
của Thư Ngỏ đã hoàn tất và sẽ được dùng để gây sự chú ý của các chính phủ và
giới truyền thông quốc tế. Anh Nguyễn Thái Sơn đã có công lớn trong những nỗ
lực này. Các hoạt động follow-up sẽ được tiếp tục trong những ngày sắp tới.
Về phía hải ngoại, trong
khi Thư Ngỏ được tán thành bởi đa số . . . thầm lặng thì nhóm thiểu số quá
khích lại lớn tiếng chỉ trích những người ký Thư Ngỏ, hầu hết để lấy oai. Tôi không bao giờ trả lời
những luân liệu xuyên tạc và lời lẽ hạ cấp của những kẻ "hành nghề"
chống cộng như Ngô Kỷ ở Orange County,
đã được đặt tên là "Chí Phèo Bolsa". Nhưng một vài tờ
báo và đài TV tiếng Việt quen biết lại muốn tôi lên tiếng để làm sáng tỏ thêm
một số vấn đề. Vấn đề nổi cộm nhất đã được chính một số "trí thức" ở
Cali nêu ra để chỉ trích những người ký tên Thư Ngỏ là: 36 nhà trí thức đã
"công nhận tính chính danh của chính quyền cộng sản" khi gửi thư cho
"các nhà lãnh đạo Việt Nam", và do đó "tự phủ nhận căn cước tị
nạn của mình." Theo họ, chỉ có thể nói chuyện lật đổ chính quyền này
mà thôi.
Tôi nghĩ rằng chính quyền này không có chính nghĩa nhưng có chính danh đối với
quốc tế. Để có thể trả lời được chắc chắn hơn, xin anh giúp cho tôi một vài ý
kiến then chốt, nhất là khía cạnh pháp lý của ván đề, nếu có.
Kính thư,
Lê Xuân Khoa
BVN 30.8.2011
Kính gửi: Chủ tịch
nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Chủ tịch và Quốc hội nước
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Chánh án Tòa án Nhân dân Tối
cao nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Thủ tướng và Chính phủ nước
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Tổng Bí thư và Bộ Chính trị
Đảng Cộng sản Việt Nam
Thưa quý vị,
Chúng
tôi, một số trí thức sinh sống tại nước ngoài, gửi đến quý vị lá thư ngỏ này để
phát biểu những suy nghĩ thẳng thắn và xây dựng trước tình hình nghiêm trọng
của Việt Nam hiện nay.
Trước
hết, chúng tôi muốn bày tỏ sự ủng hộ bản “Tuyên cáo” ngày 25 tháng 6/2011 của
95 nhân sĩ, trí thức, tố cáo và lên án nhà cầm quyền Trung Quốc liên tục gây
hấn, xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam. Chúng tôi đồng thời
hưởng ứng bản “Kiến nghị” ngày 10 tháng 7/2011 của 20 nhân sĩ, trí thức, kêu
gọi Quốc hội và Bộ Chính trị công khai hoá thực trạng quan hệ Việt-Trung, nhấn
mạnh vào nhu cầu đổi mới hệ thống chính trị, tôn trọng các quyền tự do, dân chủ
của nhân dân để có thể thực hiện thành công nhiệm vụ bảo vệ và phát triển đất
nước...
Cả
hai bản Tuyên cáo và Kiến nghị đại diện những tiếng nói can đảm, trung thực của
giới trí thức yêu nước mà chúng tôi có cơ hội tiếp xúc, trực tiếp hay gián
tiếp, trong nhiều năm qua. Dù xa quê hương đã lâu, dù còn mang quốc tịch Việt
Nam hay đã trở thành công dân nước ngoài, chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến các
khó khăn và thuận lợi của đất nước. Do đó chúng tôi ủng hộ những ý kiến chính
đáng của nhân sĩ, trí thức trong nước và chỉ trình bày ngắn gọn một số nhận
định bổ túc sau đây.
Hiểm
họa ngoại bang
Sau
chiến tranh biên giới cực Bắc năm 1979, nguồn tư liệu do Nhà nước bạch hoá về
quan hệ Việt-Trung cho thấy mối quan hệ giữa hai nước không tốt đẹp như nhiều
người lầm tưởng. Do hơn 30% dân số Việt Nam hiện sử dụng internet, thông tin
ngày nay không còn là độc quyền của riêng ai. Kết hợp các nguồn tư liệu khác
nhau cũng cho thấy rằng đối với Trung Quốc, “Việt Nam là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và
thôn tính” (“Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30
năm qua”, NXB Sự thật, 1979, trang 8).
Quan
điểm trên được thể hiện rõ nét qua một chiến lược nhất quán của Trung Quốc
trong gần 60 năm nay tuy chiến thuật tùy lúc, tùy thời có khác nhau: phản bội
Việt Nam ở Hội nghị Geneva năm 1954,
ngăn cản Việt Nam thương lượng với Mỹ năm 1968, dùng vũ lực đánh chiếm toàn bộ
Hoàng Sa năm 1974, phát động chiến tranh biên giới năm 1979, dùng vũ lực đánh
chiếm một phần Trường Sa năm 1988; và sau khi quan hệ giữa hai nước đã bình
thường hoá năm 1991, từng bước lũng đoạn kinh tế, thu vét tài nguyên, thực hiện
mưu đồ đồng hoá, xâm phạm chủ quyền và đối xử tàn bạo đối với ngư dân Việt Nam
trên Biển Đông.
Sức
mạnh dân tộc
Việt Nam có lịch sử chống
ngoại xâm, phần lớn là từ phương Bắc, trong nhiều thế kỷ. Việt Nam cũng có
nhiều tài nguyên thiên nhiên, với non 20 triệu héc-ta rừng, và hơn 3.200 km
đường biển. Trong dân số gần 90 triệu, hơn 3 triệu người có trình độ đại học trở
lên. Do biến chuyển thời cuộc, hiện có hơn 3 triệu người gốc Việt sinh sống tại
nước ngoài, trong đó có hơn 300.000 người có trình độ đại học trở lên và nhiều
người là chuyên gia, giáo sư ở những công ty, trường đại học hàng đầu của thế
giới.
Vị thế chính quyền
Sau hơn 35 năm lãnh đạo một
đất nước thống nhất, các nhà cầm quyền chắc biết rõ hơn ai hết toan tính thâm
độc của Trung Quốc và tình thế nguy nan của Việt Nam. Nhưng trong thời gian qua
những chính sách và biện pháp đối nội và đối ngoại được thực thi đã tỏ ra lúng
túng và mâu thuẫn, trái với sự mong đợi của toàn dân. Tình trạng này hiển nhiên
làm suy yếu sức mạnh dân tộc, đòi hỏi chính quyền cần phải có những thay đổi
toàn diện về cơ chế và chính sách mới có thể bảo vệ được chủ quyền và phát triển
đất nước.
Những việc cần làm
Khác với các cuộc xâm lăng
trong quá khứ, Trung Quốc trong thế kỷ XXI có nhiều lý do cần thiết hơn và
nhiều điều kiện thuận lợi hơn để “khuất phục và thôn tính” Việt Nam mà không
cần sử dụng vũ khí hay tổn thất nhân mạng. Mặc dù yếu kém hơn Trung Quốc về kinh
tế và quân sự, Việt Nam có một lợi thế lớn chưa từng có trong lịch sử: không
một nước tự do, dân chủ nào muốn thấy một nước độc tài chuyên chế như Trung
Quốc xâm phạm quyền lợi hay quyền tự quyết của một nước khác, đe dọa tình trạng
ổn định trong khu vực và toàn cầu. Tuy nhiên, cũng sẽ không có quốc gia hay
liên minh nào có thể hỗ trợ Việt Nam nếu, trước hết, chính phủ Việt Nam không
chứng tỏ là có ý chí và khả năng bảo vệ dân tộc và đất nước của mình.
Một lần nữa, chúng tôi khẳng
định sự ủng hộ mạnh mẽ các ý kiến chính đáng vừa qua của nhân sĩ, trí thức
trong nước. Chúng tôi hi vọng quý vị lãnh đạo tiếp thu đóng góp quan trọng ấy
và sớm thiết lập một lộ trình cải cách cụ thể để được nhân dân tin tưởng và ủng
hộ. Chúng tôi đề nghị những điểm chính dưới đây cần được chú trọng khi quyết
định lộ trình:
- Đối
với Trung Quốc: Cần xác định công khai và rõ ràng lập trường của Việt Nam
đối với chủ quyền Hoàng Sa - Trường Sa - Biển Đông: mọi tranh chấp phải
được giải quyết dựa trên luật pháp quốc tế và chứng cứ lịch sử. Cần xét
lại toàn bộ quan hệ Việt-Trung và chỉnh sửa những quyết định sai lầm trước
đây khiến Việt Nam mất cân bằng, lệ thuộc vào mối quan hệ này trên các
lãnh vực khác nhau. Cần nhấn mạnh truyền thống hiếu hòa của Việt Nam với
nhân dân Trung Quốc, đặc biệt là trí thức tiến bộ, để tranh thủ sự ủng hộ
của họ trong việc cùng tranh đấu cho công bằng và quan hệ bình đẳng giữa
hai nước.
- Đối với ASEAN và các nước khác: Cần tiếp tục củng cố và
phát triển quan hệ hợp tác với thành viên ASEAN cũng như những nước then
chốt khác. Cần đồng thuận trong việc bác bỏ đòi hỏi trên 80% chủ quyền
Biển Đông của Trung Quốc và trong lập trường đàm phán đa phương với Trung
Quốc về Trường Sa. Cần tranh thủ sự ủng hộ của ASEAN và quốc tế cho một
giải pháp về Hoàng Sa trên cơ sở luật pháp quốc tế và chứng cứ lịch sử.
Cần thúc đẩy sự đồng thuận của ASEAN trong việc đổi tên Biển Đông thành
Biển Đông Nam Á để góp phần vô hiệu hóa đòi hỏi chủ quyền phi lý của Trung
Quốc, và để tránh ngộ nhận về các tên gọi khác nhau cho một vùng biển
chung.
- Đối với nhân dân trong nước: Cần sửa đổi Hiến pháp để
đẩy mạnh quá trình dân chủ hoá với ba cơ chế hoàn toàn độc lập: Quốc hội
và cơ chế đại diện ở cấp thấp hơn, cơ chế Tòa án và cơ chế chính quyền.
Cần thực hiện tự do bầu cử và ứng cử Cần tôn trọng các quyền tự do công
dân quy định
bởi Hiến pháp Việt Nam và những công ước quốc tế mà Việt Nam cam kết tôn
trọng, cụ thể như quyền tự do biểu tình và tự do phát biểu nhằm phản đối
hành động hung hãn của Trung Quốc trên Biển Đông. Cần trả lại tự do cho
những công dân bị giam giữ vì tranh đấu ôn hòa cho tự do, dân chủ, cho chủ
quyền quốc gia, để đoàn kết toàn dân. Cần cải tổ hệ thống luật pháp, kinh
tế, tài chính, giáo dục, y tế, v.v. để đẩy lùi tham nhũng, giảm thiểu bất
công, gia tăng năng lực, bảo vệ tài nguyên. Cần tham khảo với những nhóm
nghiên cứu độc lập (như Viện Nghiên cứu Phát triển IDS đã phải tự giải thể
năm 2009) trong quá trình hình thành các chính sách có tầm vóc quốc gia và
quốc tế.
- Đối với cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài: Cần tạo
bước đột phá để cải thiện sự hợp tác của cộng đồng vào công cuộc bảo vệ và
xây dựng đất nước. Cần cho tái thiết Nghĩa trang Biên Hòa vô
điều kiện, giúp đỡ chương trình tìm kiếm hài cốt những người đã bỏ mình
trong trại tù cải tạo, không can thiệp vào việc xây dựng bia tưởng niệm
thuyền nhân ở các nước Đông Nam Á. Đây là bước cần thiết bắt đầu một quá
trình nghiêm túc thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc.
Mặc dù chính quyền kêu gọi
trong nhiều năm, sự đóng góp về trí tuệ của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài
vẫn quá nhỏ bé: số chuyên gia, trí thức hàng năm về nước “chuyển giao công
nghệ” chỉ trong vòng 500 lượt người trên con số hơn 300.000 trí thức.
Có hai nguyên nhân chính:
(1) cơ chế chính quyền hiện hữu không những đánh mất niềm tin của người dân trong
nước mà còn là cản trở lớn cho trí thức ở nước ngoài muốn đóng góp vào mục tiêu
“dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” do chính Nhà nước đề
ra; (2) sự nghi ngờ, thiếu tin tưởng vào thiện chí của trí thức còn phổ biến
trong một bộ phận không nhỏ của lãnh đạo.
Cộng đồng người Việt Nam ở
nước ngoài còn có điều kiện nghiên cứu và vận động tìm kiếm những giải pháp
thuận lợi cho Việt Nam, như tranh thủ sự ủng hộ của các chính phủ và dư luận
quốc tế cho quan điểm của Việt Nam. Thực tế là một số chuyên gia trong và ngoài
nước từng hợp tác với nhau trong các hoạt động theo chiều hướng này và công
cuộc vận động đã đạt được một số kết quả tích cực về vấn đề Biển Đông và sông
Mekong.
Trước chiến lược trước sau
như một của Trung Quốc đối với Việt Nam và trước tham vọng bành trướng, bá
quyền ngày càng lộ rõ của Trung Quốc, đất nước và nhân dân đòi hỏi quý vị phát
huy sức mạnh dân tộc, đoàn kết toàn dân trong và ngoài nước trong giai đoạn cực
kỳ hiểm nguy cho Việt Nam. Chúng tôi mong quý vị dũng cảm nắm lấy thời cơ duy
nhất để thực hiện một cuộc cách mạng dân chủ toàn diện, xây dựng một chính
quyền thực sự của dân, do dân và vì dân, nhằm đưa Việt Nam lên vị thế xứng đáng
với các nước trong khu vực và cộng đồng thế giới.
Trân trọng kính chào,
Ngày 21 tháng 8 năm 2011
Đồng ký tên:
01
|
Doãn Quốc Sỹ
|
· Giáo sư
· Nhà văn
|
Mỹ
|
02
|
Đinh Xuân Quân
|
· Tiến sĩ Kinh tế
· Chuyên gia Quốc tế về
Phát triển
|
Mỹ
|
03
|
Đoàn Thanh Liêm
|
· Luật sư
|
Mỹ
|
04
|
Hồ Bạch Thảo
|
· Nhà giáo
· Nhà Nghiên cứu Lịch sử
|
Mỹ
|
05
|
Lê Thanh Minh Châu
|
· Phụ tá Phó Viện trưởng,
Phụ trách Chương trình Cao học Đại học Notre Dame, Indiana
|
Mỹ
|
06
|
Lê Xuân Khoa
|
· nguyên Phó Viện trưởng
Đại học Sài Gòn
· nguyên Chủ tịch Trung
tâm Tác vụ Đông Nam Á (SEARAC)
|
Mỹ
|
07
|
Lê Trọng Quát
|
· Luật sư
|
Pháp
|
08
|
Nghiêm Phương Mai
|
· Chuyên gia Sinh học Phân tử và Giáo dục
|
Canada
|
09
|
Ngô Đình Long
|
· nguyên Quản đốc Trung
tâm Nghiên cứu Nguyên tử Đà Lạt
· nguyên Phó Khoa trưởng
Chính trị Kinh doanh Đại học Đà Lạt
· Kỹ sư Nhóm Điều hành Lò
Phản ứng Hạch tâm, Công ty Bechtel
|
Mỹ
|
10
|
Nguyễn Thế Anh
|
· nguyên Giáo sư Đại học
Văn khoa Sài Gòn
· Giáo sư Ưu tú Ecole Pratique des Hautes
Etudes, Paris-Sorbonne
|
Pháp
|
11
|
Nguyễn Quốc Dũng
|
· Luật sư
· Hội viên Luật sư Đoàn New York và
Luật sư Đoàn Hoa Kỳ
|
Mỹ
|
12
|
Nguyễn Phạm Điền
|
· Nhà Nghiên cứu Lịch sử
|
Úc
|
13
|
Nguyễn Thị Ngọc Giao (Genie Nguyễn)
|
· Chủ tịch Hội Tiếng Nói Người Mỹ gốc Việt
|
Mỹ
|
14
|
Nguyễn Đức Hiệp
|
· Tiến sĩ Khoa học Môi
trường
· Nhà Khoa học Khí quyển,
Bộ Môi trường và Thay đổi Khí hậu, New South Wales
|
Úc
|
15
|
Nguyễn Ngọc Linh
|
· nguyên Giáo sư Đại học Đà Lạt và Đại học Cửu Long
|
Mỹ
|
16
|
Nguyễn Phúc Quế
|
· Bác sĩ
|
Pháp
|
17
|
Nguyễn Thái Sơn
|
· Cố vấn Khoa học và Ngoại
giao Viện Hàn lâm Địa Chính trị, Paris
|
Pháp
|
18
|
Nguyễn Hữu Xương
|
· Giáo sư Hồi hưu Vật lý,
Sinh vật, Hoá học và Sinh hoá, Đại học California, San Diego
|
Mỹ
|
19
|
Phạm Hồng Công
|
· Dược sĩ
|
Canada
|
20
|
Phạm Phan Long
|
· Kỹ sư Tư vấn
|
Mỹ
|
21
|
Phạm Xuân Yêm
|
· Giám đốc Nghiên cứu, Trung tâm Quốc gia Nghiên cứu Khoa
học (CNRS) và Đại học Paris-VI
|
Pháp
|
22
|
Phan Tấn Hải
|
· Nhà Nghiên cứu Phật học
· Nhà văn
|
Mỹ
|
23
|
Phùng Liên Đoàn
|
· Tiến sĩ Vật lý Nguyên tử
· Chủ tịch Trung tâm
Khuyến khích Tự lập
|
Mỹ
|
24
|
Tạ Văn Tài
|
· Luật sư Massachussets
· nguyên Giáo sư các
trường Luật Việt Nam
· nguyên Giảng sư Luật,
Đại học Harvard
|
Mỹ
|
25
|
Tăng Thị Thành Trai
|
· Giáo sư Thực thụ Đại học Luật khoa, Đại học Notre Dame,
Indiana
|
Mỹ
|
26
|
Thái Văn Cầu
|
· Chuyên gia Khoa học Không gian
|
Mỹ
|
27
|
Thái Công Tụng
|
· nguyên Giáo sư Đại học
Nông Lâm Súc Sài Gòn
· Chuyên gia Tư vấn Nông
nghiệp của Canada tại Haiti, Nepal, và Phi châu
|
Canada
|
28
|
Trần Đình Dũng
|
· Kỹ sư Hoá học và Môi
trường
· Giám đốc Hội Sinh thái
Việt
|
Mỹ
|
29
|
Triều Giang
|
· Ký giả
|
Mỹ
|
30
|
Trịnh Hội
|
· Luật sư
|
Mỹ
|
31
|
Trương Hữu Lương
|
· Luật gia
|
Pháp
|
32
|
Trương Hồng Sơn (Trương Vũ)
|
· Tiến sĩ Khoa học
· nguyên Chuyên gia Hàng
không Vũ trụ Quốc gia (NASA)
|
Mỹ
|
33
|
Trương Bổn Tài
|
· Nhà văn, họa sĩ
· Tiến sĩ Quản trị học
· Giáo sư Đại học Phoenix, California
|
Mỹ
|
34
|
Vũ Giản
|
· Chuyên gia Tài chính và
Ngân hang
· nguyên Tư vấn Trợ giúp
Việt Nam của Bộ Kinh tế Thụy Sĩ
|
Thụy Sĩ
|
36
|
Vũ Quốc Thúc
|
· nguyên Nghị viên Thành
phố Hackney London
· nguyên Giám đốc trường
Luật, Đại học Hà
Nội
· nguyên Khoa trưởng Luật
khoa, Đại học Sài Gòn
· nguyên Giáo sư Luật
khoa, Đại học Paris-XII
|
Pháp
|
Chứng nhận gửi lãnh đạo Nhà
Nước Việt Nam ngày 23 tháng 8 năm 2011:
- Chủ tịch nước Cộng hòa Xã
hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Chủ tịch và Quốc hội nước
Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Chánh án Toà án Nhân dân
Tối cao nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa
Việt Nam
- Thủ tướng và Chính phủ nước
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Tổng Bí thư và Bộ Chính
trị ðảng Cộng sản Việt Nam
PHỤ ĐÍNH
Thông Cáo Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ
lên án Bùi Phát gặp gở Đại sứ Việt cộng Phạm Quang Vinh
Mời bấm vào các Links để đọc các bài viết cũ liên quan đến Việt gian
Phát Bùi,
"Thái Thượng Hoàng" Phan Kỳ Nhơn và băng đảng phản bội
cộng đồng tỵ nạn
Phát Bùi, Phan Kỳ Nhơn liên
hệ "Thủ Tướng Đào Minh Quân và Chính Phủ QGVNLT từ lâu
Ông Phan Kỳ Nhơn và
"Thủ Tướng" Đào Minh Quân hợp tác chính sách "Việt Không Giết
Việt"???
Phó Chủ tịch CĐ Nguyễn Bảo
tuyên bố "chấm dứt hợp tác với Chủ tịch CĐ Bùi Phát"
Ngô Kỷ minh xác sự “chụp mũ” của băng đảng “Thái
Thượng Hoàng” Phan Kỳ Nhơn
Chủ tịch Cộng Đồng Người
Việt Quốc Gia Nam Cali Phát Bùi bị chất vấn "về Việt Nam hay chưa?"
Ngô Kỷ bị
phe đảng Phan Kỳ Nhơn trả thù một cách đốn mạt, đê tiện
Ý kiến đồng hương “không tha” Việt gian Phát Bùi
Ngô Kỷ minh xác: “Không bao giờ xúc phạm đến tất
cả quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa”
Ngụy Vũ (Đài NVR) phỏng vấn Ngô Kỷ về Ô. Phan Kỳ
Nhơn “bao che” Vg. Phát Bùi
Đả đảo “Thái Thượng Hoàng” Phan Kỳ Nhơn “bao che”
Việt gian Phát Bùi
Thông Cáo của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ
về việc Bùi Phát ngồi ăn tiệc với đại sứ Việt cộng Phạm Quang Vinh
Việt gian Phát Bùi mướn “ca nô” Hương Lan hát gây
quỹ Diễn Hành Tết Đinh Dậu 2017
City Garden Grove hủy bỏ đi Tàu cộng, VG. Phát
Bùi tức “hộc máu”
Bằng chứng Việt gian Phát Bùi ăn tiệc với Đại sứ
Việt cộng Phạm Quang Vinh
Mưu đồ bưng bô Tàu cộng của chủ tịch Cộng Đồng
Người Việt Quốc Gia Nam Cali Phát Bùi sẽ bị đánh tan
Chống Nghị viên Phát Bùi, chủ tịch Cộng Đồng
Người Việt Quốc Gia Nam Cali để bảo vệ thành trì chống cộng
Việt cộng lợi dụng tang lễ bà Đặng Tuyết Mai dựng
lại xác chết Nguyễn Cao Kỳ
__._,_.___
Posted by: KY ngo