KHI CÁC BÁC SĨ THÁNH TƯỚNG
TRÊN INTERNET
LÃO MÓC
Sau hai bài
viết “Những kẻ thánh tướng trên internet và youtube”, tôi không có ý
định viết tiếp loạt bài này vì trong hơn ba mươi năm viết lách để
phục vụ Lẽ Phải và Sự Thật, tôi biết có một số người bị bệnh
“thich chọc cho người khác chửi” theo lệnh của ai đó?, hoặc chọc cho
chửi để được… nổi?
Điển hình
ở San José, Bắc California có tên Phạm Ngọc Châu, tức Đỗ Quyên, được
Ký Còm Vũ Bình Nghi cho giữ mục “Chuyện Cộng Đồng” trên tờ Thời
Báo. Tờ báo này nay đã tự đình bản.
Ở Nam
California có Tú Gàn, tức Lữ Giang, hai bút hiệu của cựu Thẩm phán
Nguyễn Cần. Anh này phụ trách mục “Viết mà chơi” trên tuần báo
Sàigon Nhỏ của bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo.
Lúc hai tờ
báo này còn “sinh tiền”, tôi có làm bài thơ, còn nhớ mấy câu:
“Làng báo
có bốn quái nhân
Ký Còm, Ký
Ốm, Tú Gàn, Đỗ Quyên
“Con chim
người” vốn máu điên
Xách dao
rượt bố danh rền khắp nợi…”
Chuyện
“xách dao rượt bố” của tên PNC là có thật. Tú Gàn ở Westminster viết
gì là tên Đỗ Quyên ở San José lặp lại để tiếp tay Tú Gàn chọc cho
chúng chửi. Thí dụ, Tú Gàn Lữ Giang viết “Ải Nam Quan là của Tàu”
thì tên Đỗ Quyên bèn cà khịa: “Nghe nói nước Chân Lạp đang đòi tỉnh
Phan Thiết”. Lữ Giang viết: “Trần Trường được Tu chính án số 1 bảo vệ” thì Đỗ Quyên lại “thách”
Lão Móc có dám “đi thưa Trần Trường?”.
Chuyện hai
tên viết báo thích choc cho chúng chửi này viết in thành sách cả
ngàn trang cũng chưa hết chuyện.
“Ông bác sĩ
Lê Văn Sắc” lại còn ký thêm bút hiệu “Thượng Quân” ở phụ bản không thuộc
loại này. Theo tôi, “ông bác sĩ không hành nghề; nhưng luôn luôn xưng
“bác sĩ” trước tên và bút hiệu của mình cốt để khoe mẽ và muốn
được nổi nang?
Khi ông ta
viết bài về chuyện “ông bác sĩ Nguyễn Ý Đức bị dư luận vu cáo là
Việt Cộng?” vì ông này có đưa cho một tên VC bài thơ:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên
định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng
hành khan thủ bại hư”.
Tôi đã
“chỉnh” ông ta về chuyện viết lách theo kiểu “nghe nói”, vì chính tôi
là người đã viết bài “Bác sĩ Nguyễn Ý Đức, một kẻ lá mặt, lá
trái” vì ông này đã về Việt Nam ra mắt sách về Y học của ông ta. Và
ông ta cũng đã tiếp tay WJC viết tờ căn cước đỏ cho ba triệu người
Việt Nam lưu vong tỵ nạn khắp thế giới.
Kế, lại
thấy “ông bác sĩ không hành nghề LVS” lại viết chuyện “nhà thơ
Bùi Huệ Thu là con của nhà thơ điên Bùi Giáng” thì hoảng quá Theo tôi
biết, thì nhà thơ Bùi Giáng không có vợ con. Trong thơ của ông thì ông
yêu “má” Kim Cương, yêu Marlyrine Monroe, yêu tùm lum tà la; nhưng một
điều chắc chắn là ông ta không có vợ.
Chuyện lạ
là không thấy ai lên tiếng, ngay cả nhà thơ Huệ Thu đang ở San José.
Tôi không
đồng ý với ông nhà văn Giao Chỉ nhiều chuyện; nhưng tôi hoàn toàn
đồng ý với ông Vũ Văn Lộc về chuyện “Những người biết chuyện thì
không chịu lên tiếng; những người không biết chuyện thì lại tìm cách
lên tiếng”.
Với tôi,
nhiệm vụ của người cầm bút chân chính là phục vụ Lẽ Phải và Sự
Thật. Do đó, vừa qua tôi đã lên tiếng về chuyện “ông bác sĩ được
ngưng hành nghề Nguyễn Thượng Vũ” đã lên tiếng sai về chuyện tác
giả bài viết về Tổng Thống Trump là “bạn của ông ta là Tiến sĩ Lê
Mạnh Hùng ở London”; trong khi trong thực tế tác giả LÊ QUỐC của bài
viết này là nhà văn Lê Văn Châu ở Montréal, Canada. Ông LÊ QUỐC Lê Văn
Châu là hội viên Văn Bút Vùng Québec – Ontario do nhà văn Trang Châu làm
Chủ Tịch.
Cũng trong
tinh thần phục vụ Lẽ Phải và Sự Thật, tôi viết tiếp bài viết này.
Tôi có
trích đăng bài viết của “ông bác sĩ không hành nghề Lê Văn Sắc” có
viết về tôi; nhưng thực tình tôi không biết ông ta muốn nói cái gì?
Tôi có hơi
ngạc nhiên khi ông ta viết là “ông ta quý mến tôi nhưng tôi lại ghét ông
ta lắm”?
Thực tình,
đọc bài viết của “ông bác sĩ không hành nghề Lê Văn Sắc” khi ông ta
viết về tôi, tôi không hiểu ông ta muốn cái gì?
Có vị nào
biết xin mách nước dùm tôi. Xin cám ơn trước.
LÃO MÓC
PHỤ BẢN:
Trích bài “Đầu thai lầm thế kỷ” của Bác sĩ Lê Văn Sắc
“…Thế cho nên,
tôi luôn muợn mấy câu thơ của Vũ Hoàng Chương mà than mỗi khi thất vọng vì chuyện
người mưu cầu như Nhạc Bất Quần mà Nghiêm Nguyễn Giáo Móc rồi Lão Móc
Nguyễn Thiếu Nhẫn dùng để dí Đại Tá Vũ Văn Lộc.
Hôm nọ tôi có viết rằng Nguyễn Thiếu Nhẫn ghét tôi lắm,
tôi cũng không hiểu tại sao, trong khi tôi lại rất quý Nguyễn Thiếu Nhẫn, bèn về
nhà “xét mừng xưng tội” thì thấy như thế này: Ngày xưa đọc những bài Giáo Móc
viết trên Việt Nam Nhật Báo (thời tạp chí Nhân Văn của Nguyễn Kim Bảng còn sống)
thấy hay quá, người đâu mà có trí khôn nhạy bén: nhớ dai thế, chuyện gì cũng dẫn
chứng ngày nào, tháng nào (mà quả thật tôi chẳng biết các nguồn gốc ấy).
Mấy lần tôi hõi GS Nguyễn Châu là ông có biết Giáo Móc là
ai không, sao mà viết hay quá, dẫn chứng đầy đủ… Nguyễn Châu cũng chẳng biết
Giáo Móc là ai, cũng chẳng biết tên tục của Nguyễn Thiếu Nhẫn là Nguyễn Văn
Nghiêm mà tôi thì dĩ nhiên mù tịt nên mới hỏi GS Nguyễn Châu như vậy, mà Nguyễn
Châu cương đại “đó là 2 người viết chung”!!!. Và nhân biến cố Văn Bút “đất bằng
dậy sóng” mà trước đó, tự dưng qua TNS Trần Ngọc Nhuận, tôi và Lê Đô quen biết
nhau, nên Lê Đô đem cho tôi một bộ phim video thu “Vụ Văn Bút họp tại Nam
California” dài 5 tập, tôi và nhà tôi thức gần hết đêm mới xem xong được… và
nhìn thấy vấn đề…
Ít ngày sau, Lê Đô trở lại, hỏi: Anh đã xem hết chưa? Tôi
trả lời xem hết rồi. Lê Đô bảo anh xem hết rồi, thì nhờ anh viết lên tiếng dùm.
Tôi bèn bảo: Ông bảo vậy thì tôi lên tiếng thế này: Sau khi xem bộ video của
ông đưa, tôi thấy Viên Linh lám bậy chứ không phải Nguyên Hương và nhóm Nguyễn
Hữu Nghĩa làm sai, vì Viên Linh “tráo trở” trong bộ phim ông thu được rõ lắm…
Ngày ấy, sở dĩ người ta chống Nguyễn Hữu Nghĩa vì vô
tình, khi làm báo Lạc Việt, mời Nguyễn Ngọc Ngạn viết, có lần nằm ngủ chung hay
gì đó Nguyễn Hữu Nghĩa vui miệng mới nhận là con Nguyễn Chí Thanh, mà Nguyễn Ngọc
Ngạn bèn đem ra “tố cáo” Nguyễn Hữu Nghĩa là con Nguyễn Chí Thanh, trong
khi bà mẹ Nguyễn Hữu Nghĩa đã chán VC và Nguyễn Chí Thanh nên bỏ “Kháng Chiến=Khiến
Chán” mà về quê nhà Hậu Nghĩa mà nhờ bên ngoại nuôi nấng và săn sóc…
Vì Nguyễn Hữu Nghĩa không biết hay không dám nói lên chuyện
đó mà người ta cứ nhất định là con Việt Cộng Nguyễn Chí Thanh mà bảo Nguyễn Hữu
Nghĩa là VC. Thực sự có một chuyện nữa mà không ai để ý là Nguyễn Chí Thanh đã
bị VC giết (bắn từ phía sau, theo lời nhiều cán binh VC kể cho ông cậu nhà tôi
nghe, mà tôi đã có lần viết lên Net…). Năm 1976, tại Hà Nội có nhiều người thắc
mắc rằng: “Đồng chì Nguyễn Chí Thanh được cử vào lãnh đạo “Giải Phóng Miền Nam”
mà sau khi VN đã thống nhất rồi mà chẳng thấy đồng chí Nguyễn Chí Thanh đâu cả?
Lúc bấy giờ VC mới dã lả nói “Đồng chí ấy bị bom B52 của Mỹ chết rồi” và tổ chức
Lê Truy Điệu cho Nguyễn Chí Thanh…
Theo nguồn tin tình báo của ông anh rể họ (bố của cháu Trần
Vũ Trụ, khóa 24 Võ Bị Đà Lạt), thì Nguyễn Chí Thanh đã chán VC, nên mưu tính bắt
liên lạc với Miền Nam, và có chuyện “hễ Nguyễn Chí Thanh di chuyển đến chỗ nào,
Nguyễn Chí Thanh chỉ rời nơi đó 20-30 phút là B52 đến oanh tạc căn cứ đó ngay”… Và đó là lý do Nguyễn
Chí Thanh bị bắn từ phía sau, ám sát… Vì bị VC giết, nên sau năm 1975, VC không
nói gì đến Nguyễn Chí Thanh mà đến khi có người thắc mắc thì “dã lả” nói cho
qua chuyện và “làm truy điệu sơ sài” cho qua mà thôi, chứ nếu quả thật Nguyễn
Chí Thanh bị B52 của Mỹ mà chết thì “người ta” đã tổ chức truy điệu linh đình rồi
chứ đâu cần chờ có nhiều người thắc mắc mới “gượng gạo” lấp liếm cho qua chuyện
như vậy…
Ngày đó, Phạm Quang Trình và Vũ Quang Trân
theo cánh Nguyễn Hữu Nghĩa và LS Sơn Tùng chống lại nhóm Viên Linh, mà Viên
Linh thì qua phim, xem thấy, quả thật lật lọng, gian manh, tráo trở… Sau đó,
tôi bèn viết một bài 7 trang gửi về báo Việt Nam với hy vọng Giáo Móc: “Nếu là
người có tình anh em “viết lách” thì cho đăng bài đó lên báo”, còn không thì
Giáo Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn sẽ dùng tại liệu ấy mà viết lại, và nếu Nguyễn Thiếu
Nhẫn có thắc mắc gì thì nhắn tôi lên gặp, hỏi cho ra lẽ thì tôi đã đem tập phim
video 5 cuốn lên cho Giáo Móc xem rồi.
Có một chi tiết nữa là lúc đó tôi không biết Giáo Móc tên
tục là Nguyễn Văn Nghiêm mà ký tên Giáo Móc, tôi thấy là nhà giáo thì có một
câu mà cổ nhân hay nhắc với các nhà giáo ”Giáo bất Nghiêm sư chi đọa” làm thầy
mà dậy học trò không nên thì thầy bị vạ đấy… Tôi có ý chào Giáo Móc bằng câu ấy,
tưởng Giáo Móc biết, không ngờ Nguyễn Thiếu Nhẫn lại không biết, không hiểu ý
nghĩa câu đó, mà lúc đó tôi không biết tên Nguyễn Thiếu Nhẫn tên thực là Nguyễn
Văn Nghiêm, nên Giáo Móc Nguyễn Văn Nghiêm bèn nổi xì-nẹt mà ghét tôi. Có phải
vậy không Giáo Móc, nhà Giáo mà không biêt câu Giáo Bất Nghiêm?
Nhân tiện cũng xin nhắc lại môt chuyện, thời Hà Túc Đạo
làm báo với ông Nguyễn Xuân Phác (em GS Chu Văn An Nguyễn Xuân Kỳ và con BS
Nguyễn Xuân Chữ (Viện Ung Thư Quốc Gia), có lần tôi viết một bài phiếm Con Khôn
Hơn Cha Là Nhà Có Phúc, Hà Túc Đạo khen “tôi biết tài ông rồi” ông viết phiếm
đi… Tôi cười trả lời: Thôi ông ơi viết phiếm, moi móc chuyện người ta ra mà viết,
người khen thì ít, người ghét thì nhiều nguy hiểm lắm, người ta chửi chết… Ngày
đó vì có viết cho báo Dân Tộc và Dân Việt ít bài, gặp BS Bùi Duy Tâm, hỏi “cậu
có biết Tiến Sĩ Cuồng Danh là ai không? Tôi bèn trả lời: “Dạ biết, nhưng người
ta đã ký bút danh mà mình tiết lộ tên thật người ta thì không được”.
Với Giáo Móc, Lão Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn, Nguyễn Văn
Nghiêm tôi thành thật xin lỗi “đã vô tình biểu tỏ lòng quý mến mà vụng về chọc
giận ông” khiến ông hậm hực mang lòng ghét bỏ bấy lâu nay. Đức Phật nhắc nhở
hoài 3 cái tội tham sân si mà chúng ta nhiều khi không thoát khỏi, thật là đáng
ân hận.
Thượng Quân Lê Văn Sắc”.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment