xx

https://lh4.googleusercontent.com/jwHXKk9yK83mb2U0iyp-OSXs7OZgoEcJKB4V-xqOO7STOu0djuO_hHd_dM8GkXjIamwCDoDrZRAdRPT5gaYIUOXwHgEk7mRpK7R7aGCo-eeVOtK72Nk

Địa chủ ác ghê. Tranh Babui.
Địa chủ ác ghê. Tranh Babui.

Wednesday, 27 February 2019

"ĐẦU GỐI CỦA VIỆT CỘNG CÒN KHÔNG THỂ ĐỐI THOẠI ĐƯỢC LÀM SAO ĐỐI THOẠI VỚI ĐẦU GỐI CỦA LOÀI NHÂN CẨU?"

---------- Forwarded message ---------
From: Nghiem Nguyen <>
Date: Wed, Feb 20, 2019 at 8:37 PM
Subject: "ĐẦU GỐI CỦA VIỆT CỘNG CÒN KHÔNG THỂ ĐỐI THOẠI ĐƯỢC LÀM SAO ĐỐI THOẠI VỚI ĐẦU GỐI CỦA LOÀI NHÂN CẨU?" - LÃO MÓC

LÃO MÓC

Dẫn nhập: Trong thời gian qua, tên thợ cãi kiêm thầy hù Hoàng Duy Hèn, kẻ đã tự biến mình thành NGƯỜI ĐUÔI CHÓ sau khi hô hào “trực diên đối thoại với VC”. Sau đó, chẳng ai thấy anh ta “trực diện đối thoại” gì cả mà đã về Việt Nam cúi đầu “quỳ mọp” xuống trước những tên VC gộc như Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Thanh Sơn v.v… Cũng giống như nhiều năm trước đó, tên này đã tả xông, hữu đột “lột mặt nạ người làm rớt luôn mặt nạ mình” – như tựa một bài viết của cố bình luận gia Duyên Lãng Hà Tiến Nhất. Vỡ trận trực diện đối thoại, tên này đã làm chuyện đốt pháo phân trâu. Kết quả cuộc “cách mạng trắng” khiến y trắng tay. Chức nghị viên Khu vực F. mất về tay Richarnd Nguyễn, không thể tranh chức Dân Biểu với ông Hubert Võ, Và ngay cả việc ra ứng cử chức Cảnh Sát Trưởng cũng đi… tước.

Để ngoi lên,tên thợ cãi kiêm thầy hù Hoàng Duy Hèn bèn “dùng” Hưng Yên của đài truyền hình Sàigòn và Nam Sơn, tức Nguyễn Tấn Trí của tổ chức Liên Minh Dân Chủ, vốn là kẻ thù cùa Hoàng Duy Hèn trước đây làm những chương trình ca tụng Tổng Thống Trump; nhưng lại kín đáo đưa những tin tức ủng hộ VC như ca tụng Luật An Ninh Mạng của VC, chê bai Hải Quân của QLVNCH đã làm mất Hoàng Sa, Trường Sa v.v… Bị các nhà hoạt động cộng đồng Ngô Kỷ, Tôn Nữ Hoàng Hoa lên tiếng phê bình thì tên thợ cãi kiêm thầy hù lại chứng tỏ khả năng “người đuôi chó” của mình bằng cách cắn bừa những người lên tiếng phê phán anh ta và thách thức tranh luận.

Nhà hoạt động cộng đồng Ngô Kỷ bèn trả lời dứt khoát: “Nêu muốn tranh luận, HDH phải thự nhận mình là VC”. Đúng là anh Ngô Kỷ này chơi ác. Dù đã về VN và quỳ mọp vái lạy hết thằng VC này đến thằng khác mà chúng nó đâu có cho anh ta làm VC. Nay lại bảo anh ta nhận mình là VC thì làm sao mà nhận cho được.

Người Việt Quốc gia không thể đối thoại với VC vì những kẻ này là… những cái đầu gối. Như vậy thì làm sao người Việt Quốc Gia có thể ĐỐI THOẠI VỚI ĐẦU GỐI CỦA LOÀI NHÂN CẢU?

Nói với đầu gối là câu của ông bà ta ngày xưa ám chỉ việc nói với khoảng không. Tình hình thời sự hải ngoại tháng qua sôi động với việc nghị viên Houston Hoàng Duy Hùng đã trơ tráo lộ bộ mặt “hòa giải với VC”. Anh ta biện minh cho hành động của mình bằng những bài viết gọi là “Đối thoại trực diện”. Chúng tôi điểm lại trong quá khứ, đã có bao nhiêu người ‘đối thoại với VC” như Hoàng Duy Hùng và kết quả ra sao?

Chúng ta mất nước năm 1975 nhưng trong những năm sau này, phải nói có rất nhiều vị trí thức (ở trong nước và ở hải ngoại) đã rất chịu khó xin xỏ “đối thoại với những cái đầu gối” là những tên trùm sò của đảng CSVN. Chúng tôi lần lượt điểm qua những bộ mặt này.

Với người ở hải ngoại thì:

Cách đây 7 năm, năm 2005, khi Thủ Tướng VC Phan Văn Khải và phái đoàn VC “bị gậy” qua Mỹ, nhà khoa bảng Lâm Lễ Trinh đã “chơi dại lấy tiếng ngu” đề nghị cộng đồng người Việt tổ chức quy tụ khoảng 100.000 người “đối thoại công khai và trong sáng” với trùm sò Phan Văn Khải. Kết quả là ông đã bị dư luận lên án nặng nề về đề nghị hoang tưởng này.

Sau đó, cứ lâu lâu lại có những ông bà trí thức, khoa bảng tại hải ngoại lại gửi “Thư Ngỏ” xin xỏ hòa hợp hòa giải này nọ với mấy tên trùm sò VC. Rậm đám nhất là “Thư Ngỏ” của 35 vị “trí thức” đứng đầu là ông giáo sư “hoà hợp, hòa giải có lai-sân” Lê Xuân Khoa vào năm 2010. Báo hại một bậc tôn sư như giáo sư Vũ Quốc Thúc đã phải thân bại, danh liệt khi theo đuôi các nhân sĩ, trí thức ở trong nước ký tên vào “Thư Ngỏ” gửi cho đám trùm sò Hà Nội xin xỏ này nọ.

Đặc biệt nhất là ông Cựu Đại Tá Giao Chỉ Vũ Văn Lộc. Ông này đã trân trọng gửi thư cho Nguyễn Tấn Dũng để yêu cầu chỉnh đốn sửa sang Nghĩa Trang Quân Đội. Kết quả là Số Không!

Còn với những người trong nước và “phản tỉnh” thì kết quả ra sao?

Đầu tiên là ô nhạc sĩ Tô Hải. Ông này được Nhà Xuất Bản Tiếng Quê Hương ở VA “lăng xê” rùm beng ở hải ngoại với “Hồi Ký của Một Thằng Hèn”

Năm ngoái, trong cuộc bầu cử Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân tại Việt Nam, ông này viết thư gửi ứng cử viên Quốc Hội Trương Tấn Sang (TTS);

Người thứ hai là ông Hà Sĩ Phu tức ông Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ “đối thoại với đầu gối” qua việc ông trí thức này gửi thư cho ông Trương Tấn Sang như sau:

Như vậy, kết quả cho thấy đã có bao nhiêu người vừa trí thứ vừa văn nghệ sĩ, vừa phản tỉnh vừa trốn chạy cộng sản đã xin xỏ đối thoại với các trùm lãnh đạo cộng sản bao lần và kết quả ra sao?

Để thay đổi không khí, LM xin gửi đến quý vị mẩu chuyện phỏng vấn giả tưởng dưới đây để nói về cái kết quả của những cái gọi là “đối thoại với đầu gối”. [1]

Đối với chuyện mới nhất về Hoàng Duy Hùng thì sự việc Hoàng Duy Hùng, nghị viên khu vực F của thành phố Houston tổ chức đón tiếp Nguyễn Thanh Sơn, Thứ Trưởng Ngoại Giao kiêm Chủ Tịch Ủy Ban Người Việt Nam Ở Nước Ngoài (UBNVNONN) tại Toà Thị Sảnh thành phố Houston vào ngày 15-10-2012.

Mọi chuyện đổ bể và búa rìu dư luận nổi lên khi báo Quê Hương ở trong nước phổ biến bài viết ca tụng những bước đột phá của Nguyễn Thanh Sơn, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao VC kiêm Chủ Tịch của cái UBNVNONN với ngân quỹ 1 tỉ 900 triệu $US.

Trong bài “Vỡ trận “trực diện – đối thoại” – Hoàng Duy Hùng (HDH) giở trò đốt pháo phân trâu”, chúng tôi đã phân tích cho thấy HDH là một kẻ làm chính trị hoạt đầu. Anh ta đã dựa vào một tên Trần Quân nào đó trên diễn đàn điện tử tố cáo ông Bùi Diễm và những người lãnh đạo đảng Đại Việt lén lút gặp VC (?!). Rồi anh ta tố cáo Nguyễn Tấn Trí của đảng Tân Đại Việt (cánh Ngô Thanh Hải) cho biết “đối thoại với VC không cần điều kiện gì cả”.Anh ta đã ăn miếng trả miếng khi kể lại việc cựu Dân Biểu Cao Quang Ánh về VN gặp Nguyễn Thanh Sơn là làm theo ý của Nguyễn Đình Thắng vì “ông Tiến Sĩ (chống) buôn người” này đã lên đài phát thanh của Dương Phục để tố cáo việc làm bợ đít VC của anh ta.

Mới đây, HDH lại “giở giọng hàng tôm, hàng cá” – nói theo cách nói của ông Nguyễn Nhơn– với nhà báo Nguyễn Đạt Thịnh vì ông này kêu gọi recall (bãi nhiệm) anh ta. Anh ta thách thức và cho rằng ông Nguyễn Đạt Thịnh sẽ không làm rớt được một cọng lông chân của anh ta! Ông Nguyễn Đạt Thịnh và cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản có làm rớt được cọng lông chân nào của HDH được hay không, thời gian sẽ trả lời.

Bạn trẻ Hiếu Lê rất chí lý khi trả lời HDH: “Đúng vậy, không ai “động được sợi lông chân ai” trừ phi người đó tự cạo lấy lông mình, thưa ông Hoàng Duy Hùng”.

Với việc làm ra mặt bợ đít Thứ Trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn để được hưởng phần trăm số tiền 1 tỉ 900 triệu đô-la Mỹ là ngân sách của UBNVNONN, HDH đã tự cao “bộ lôngchống Cộng tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho VN” mà anh ta đã khoác lên mình trong bấy lâu nay. VC sẽ “cạo lông, mần thịt” anh ta – như chúng nó đã làm đối với những kẻ đi trước anh ta như Nguyễn Cao Kỳ, Lê Phước Sang, Trần Trường…

HDH hãy yên chí! Chuyện gì phải xảy ra, sẽ xảy ra: Số phận của HDH cũng sẽ không khác những tên “người đuôi chó” Trần Trường cũng như Nguyễn Phương Hùng, Ecectera Nguyễn Quang Trường bao nhiêu đâu!

Đối thoại với đầu gối chắc chỉ có ở những kẻ đi bằng đầu gối như Nguyễn Cao Kỳ, Lê Phước Sang, Trần Trường, Nguyễn Phương Hùng, Ecectera Nguyễn Quang Trường, Hà Sĩ Phu, Tô Hải, Nguyễn Cao Kỳ, Lê Xuân Khoa (cùng 34 đầu gối khác) Lâm Lễ Trinh, Vũ Văn Lộc.


LÃO MÓC
__._,_.___

Posted by: Mr Tom 



 

Con người cảm nhận đói rét, đau đớn như nhau nhưng người biết giữ gìn nhân phẩm và lòng tự trọng phải dùng lý trí  chế ngự bản năng sinh vật. Khi một người tù đủ ý chí nghị lực chịu đựng được tra tấn, cùm kẹp, đói rét dài ngày mới xứng đáng là một con người chân chính. Những kẻ ở trong tù mới cùm được vài ngày đã lạy lục xin tha đó chính là những tên hèn hạ, phản bội sẵn sàng bán rẻ lương tâm làm tay sai cho kẻ thù. Loại như Lão Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn, Trương Minh Hòa, Nguyễn Như Ánh rất đông.

Loi người đã t hóa thân làm chó thì dù có tp nói tiếng người nhưng, sa  đến đâu cũng chng ai đ ý, vì đã là chó thì "chó vn hoàn chólâu lâu thy nó im đá thêm mt cái cho nó tiếp tc sa trăng.

LÃO MÓC, TÊN NHÂN DIỆN THÚ TÂM SỦA
THÀ LÀM CON CHÓ SỐNG HƠN LÀ LÀM  CON  SƯ  TỬ CHẾT




               “Thà làm con chó sống hơn là làm con sư tử chết!”
                 Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc


Đọc qua bài viết của bồi bút Lão Móc ở San Jose chuyển qua Lê Duy San đưa lên diễn đàn, chúng tôi thật khó nhịn cười. Tên bồi bút này cho rằng chúng tôi “tiền hậu bất nhất” khi chỉ trích chúng “rước voi về dày mả tổ” “cõng rắn cắn gà nhà” nhưng lại nói chúng làm quái gì có “nước”… Chúng tôi không ngờ Lão Móc ngu như vậy. Ngu đến nỗi không phân biệt được “những kẻ lưu vong chẳng có tấc đất cắm dùi trên quê hương” với “những người dân quốc nội đang nhẫn nại chịu đựng chính khách cai trị hà khắc của bọn Việt Cộng để trụ lại gìn giữ giang sơn gấm vóc của tiền nhân”.
Những người  của thể chế VNCH bị đánh bật gốc khỏi quê hương gần 40 năm, lưu vong xứ người thì lấy đâu ra đất nước để dâng và bán cho ai.  Họa chăng chỉ những kẻ có nòi phản quốc Lão Móc, Lê Duy San, Đỗ văn Phúc, Lý Trung Tín mới nuôi ảo mộng tranh quyền bán nước với Việt Cộng. Hoặc sinh bệnh  điên rồ, oán hận mong cho Trung Cộng chiếm hết cả giang sơn gấm vóc tiền nhân để lại cho bọn chúng được hả dạ.
Tên Lão Móc càng lếu láo khi cho rằng chúng tôi ăn theo Lê Thành Nhân trong khi ngay từ những ngày đầu tiên mới xảy ra vụ giàn khoan HD981, qua bài viết “Nội Xâm Hay Ngoại Xâm Cùng Là Giặc” chúng tôi đã lên tiếng chỉ trích những khẩu hiệu và hành động ngớ ngẩn cũng như tiên liệu trước trò chụp mũ cố hữu của loại bồi bút như tên chó săn Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc.
Đối với chúng tôi loại viết lách chẳng biết lý luận, kiến thức rập khuôn, đồng phục như tên Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc chẳng đáng để tâm. Đọc bài của hắn ngoài việc vu chụp bừa bãi chỉ thấy hết cái ngu này đến cái ngu khác. Lần này hắn liều mạng nói câu HVS ít học khiến chúng tôi tội nghiệp cho cái đầu càng già càng quắt lại như cái bình vôi của hắn.
50 năm trước chưa chắc tên Nguyễn văn Nghiêm được ăn học bằng HVS và ngày nay sau 50 năm chắc chắn lý luận và kiến thức của tên Nguyễn văn Nghiêm so với Kim Âu chưa đáng học trò. Chúng tôi vẫn thường hay mỉm cười khi thấy bọn học hành ấm ớ khoe tấm khoa bảng độ nhật hạng bét cách đây nửa thế kỷ để giấu dốt nhưng khốn thay kiến thức và bản lĩnh con người không thể ngụy tạo hay che dấu được.
Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc phải thú nhận HVS có lý luận và văn chương rổn rảng vì hắn cũng tự biết những bài viết của chúng tôi  có trình độ kiến thức  và uy lực thuyết phục vượt trội hơn của hắn.
Lão Móc chỉ có một phương diện nổi hơn người đó là bản chất lưu manh,hạ tiện và vô liêm sỉ qua thói quen xuyên tạc và chụp mũ.
Tuy không ở San Jose nhưng chúng tôi cũng được biết Lão Móc, nguyên đội trưởng đội nhà bếp trại tù cải tạo K4, Tân Lập, Yên Bái. Chủ tờ báo Tiếng Dân tại San Jose, Hoa kỳ qua bài viết THÁNG TƯ ĐEN: TỰ THÚ CỦA MỘT TÙ BINH của Nguyễn văn Nghiêm mà chúng tôi trích lại một số đoạn dưới đây cho thấy  Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc đã tự xác định nhân cách cùi hủi của chính hắn (Lão Móc).

TRÍCH:
 ..............

Tôi đã cặm cụi chép vào quyển tập học trò những câu khẩu hiệu: “Sống, chiến đấu, học tập theo gương Bác Hồ vĩ đại – Học, học nữa, học mãi – Lao động là vinh quang…” Và còn nhiều câu khẩu hiệu mà tôi không còn nhớ, cũng như không dám nhớ!
Như đa số các tù binh, tôi thuộc loại “ngậm miệng qua sông.” Để chứng tỏ mình đã có tiến bộ về mặt tư tưởng, vào những ngày 19 tháng 5, ngày 2 tháng 9, ngày Tết Âm lịch, tôi đã sáng tác thơ ca tụng “cách mạng” gửi đăng “báo tường”.
Chính ở nơi đây, tôi đã cay đắng nghe viên thiếu úy bộ đội miền Bắc mà các “cải tạo viên” thường gọi là “anh hai thơ” (vì lúc nào anh ta cũng ngâm nga thơ của Tố Hữu), đọc cho nghe câu thơ mà anh ta bảo là của một chị phụ nữ miền Nam. Câu thơ như sau:
“Có chồng bộ đội là tiên
Có chồng quân ngụy đảo điên cửa nhà!”
Cũng chính nơi đây, chúng tôi đã dở khóc, dở cười khi được các “đỉnh cao trí tuệ” dạy dỗ. Chuyện mới nghe tưởng chừng như chuyện tiếu lâm mà lại là sự thật, tôi xin được kể lại như sau:
Sau một thời gian học tập, chúng tôi được phát giấy để làm bản tự kiểm. Thôi thì đủ thứ tội tình phải cố nhớ ra để mà “tự kiểm”: Trong thời gian phục vụ trong hàng ngũ ngụy quân đã đốt bao nhiêu cái nhà? Đã hãm hiếp bao nhiêu phụ nữ? Đã giết bao nhiêu “cách mạng”? Viết xong phải thông qua tổ, đội rồi nộp lên Ban Chỉ huy trại.
………………………………
Cùng với những tù binh khác, sau đó chúng tôi được đưa đến Long Giao, rồi về trại cải tạo Suối Máu ở Biên Hòa. Tôi vẫn tiếp tục “ngậm miệng qua sông” và làm thơ ca tụng “cách mạng” vào những ngày lễ lạc của những người thắng trận , với hy vọng là được “cách mạng” biết là mình đã “học tập, lao động tốt và đã có tiến bộ về mặt tư tưởng!”
Năm 1977, cùng với những người tù khác, tôi đã lênh đênh trên tàu Sông Hương lưu đày ra miền Bắc.
……………………………………..
Tầng địa ngục thứ tư mà tôi phải đi qua là trại Nghĩa Lộ nằm trong một thung lũng là trại cải tạo đầu tiên tôi đặt bước chân lưu đày ra miền Bắc. Đêm đầu tiên mặc bộ đồ tù màu xanh có sọc trắng, các tù nhân trông giống như những đạo tì đi khiêng quan tài người chết.
Chính nơi đây, những người tù miền Nam mới thực sự biết đến cái đói. Mỗi bữa ăn chỉ được một miếng bột mì đen khuấy chín để đặc lại với vài cọng rau muống luộc chấm mắm tôm khuấy lỏng. Mỗi ngày tù nhân phải leo lên núi chặt giang, đốn củi.
Ở đây, tôi cũng lại tiếp tục “ngậm miệng qua sông” để mà sống. Có ai đó đã vô cùng có lý khi nói rằng: “Thà làm con chó sống hơn là làm con sư tử chết!”
Cái đói là đòn cân não tàn phá nhân phẩm của những người tù. Người ta giành nhau từng phần chia lớn, nhỏ. Tù nhân đã phải tìm bắt tất cả những con vật động đậy có thể ăn được. Bỏ cấp bậc, lon lá xuống, mặc vào bộ quần áo tù, rất dễ nhận ra nhân cách của mỗi người. Có những người để lập công chuộc tội đã lén lút báo cáo người này có tư tưởng phản động, kẻ kia có âm mưu chống đối.

……………………………………………………………………….

Trong thời gian này, trại phát động làm báo tường. Những trại viên có bài vở đóng góp sẽ được nghỉ lao động một ngày. Mỗi ngày lên rừng chặt, cột, vác về trại 15 cây giang rất là nặng nhọc đối với một người ốm yếu như tôi; do đó, tôi đã làm bài thơ “Đại dương trong lòng con sóng nhỏ” ca tụng công đức của ông Hồ Chí Minh để được nghỉ lao động một ngày

Bài thơ như sau:

“Con chưa khóc Bác một lần
Để nghe biển lớn vỗ nâng tâm hồn
Con chưa hát bản Kết Đoàn
Bác đưa tay bắt nhịp tràn yêu thương
Kiếp xưa đã lỡ cung đường
Nên con sóng nhỏ đau thương lạc loài
Trên cao Bác vẫn vẫy tay
Gọi con sóng nhỏ về đây nhập nguồn
Xa rồi thung lũng đau thương
Hạt mưa sa đã về nguồn yêu thương
Muôn vàn cảm tạ công ơn
Tấm lòng biển lớn bao dung ngất trời

(quên mất 2 câu)

Bác ơi! Ơn Bác tái sinh
Trên đường sống lại, trăm năm ghi lòng!”

Trương Văn Tuyên là người biết về âm nhạc, anh ta đã đem bài thơ phổ nhạc và đem hát trong buổi lễ sinh nhật của ông Hồ Chí Minh.
Hôm sau, lúc xuống suối rửa chén, gặp đại úy Hồ Bác Ái là người làm việc chung Phòng với tôi ở Bộ Tổng Tham Mưu, anh ta đã hỏi tôi một cách mỉa mai:
Ông anh đổi họ hồi nào vậy, ông anh?”
làm tôi ngượng chín người. Từ lúc đó, tôi cố ý tránh gặp mặt anh ta. Tôi là người tham sống, sợ chết. Tôi là kẻ ngậm miệng qua sông. Tôi đã muối mặt ca tụng Bác, Đảng với mục đích duy nhất là chứng tỏ mình đã có tiến bộ về mặt tư tưởng để được Đảng và Nhà Nước khoan hồng, để được sớm đoàn tụ với gia đình, theo như lời phủ dụ của các cán bộ quản giáo. Có điều tôi đã không bước trên xác đồng đội mà đi, tôi chưa làm cái việc đốn mạt là làm “ăng-ten” báo cáo người này, người nọ để lập công.

Cuối năm 1977, trong đêm, chúng tôi, những tù nhân thuộc các diện Chiến Tranh Chính Trị, Cảnh Sát, Tình Báo tức các loại được Việt Cộng gọi là ác ôn được chất lên những chiếc molotova có mui che bằng lá gồi chuyển trại.
…………………………………………………………….
Tầng địa ngục thứ năm của chúng tôi là trại cải tạo Tân Lập ở Lào Kai. Ở đây tôi ở đội 4 rồi sau đó được đưa qua đội 5 của phân trại K.4 phụ trách việc làm gạch. Mỗi ngày chỉ tiêu được giao cho 3 tù nhân là đạp nhuyển đất để làm thành một cối đất để đóng thành 200 viên gạch.Cái đói ở đây thật khủng khiếp. Ăn ít như tôi mà đêm nào tôi cũng phải uống thêm nửa “gô” nước cho đầy bụng để cố dỗ giấc ngủ.
Mỗi ngày ra hiện trường lao động, tôi được hai anh em cùng cối đất giao công tác là lén bứt rau tàu bay rửa sạch, bỏ vào ống vầu (một loại giống như tre ở miền Nam), lén đặt vào đống lửa, sau đó lấy ra chia nhau ăn cho đầy bụng để mà đạp đất giữa trời. 
Dù đã được các cảnh vệ cảnh cáo là ăn rau tàu bay sẽ bị mất máu, các tù nhân vẫn lén lút ăn rau tàu bay để có đủ sức mà hoàn tất chỉ tiêu, để khỏi bị phê bình là chây lười lao động.
Ở đây có một số anh em tù ở trại K.1 chuyển vào. Có người đã dè bĩu chuyện một ông Tướng, khi anh em chia thức ăn làm rớt một cọng rau muống xuống đất, ông này đã nhặt lên, không cần phủi bụi, đưa vào miệng ăn. Tôi thì tôi chỉ thấy chua xót.
…………………………………………………………………………

Viên trung sĩ công an phụ trách đội nhà bếp là một tay sính thơ văn. Không biết ai giới thiệu với anh ta là tôi biết làm thơ, anh ta cho gọi tôi lên văn phòng, chỉ mấy bức tranh mai, lan, cúc trúc và ra lệnh cho tôi làm mấy câu thơ và hứa sẽ “bồi dưỡng” cho tôi một ký mật. Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Tôi lại cố chứng tỏ mình đã được:

“Đảng cho sáng mắt, sáng lòng
Xin làm một giọt máu hồng về tim!”

bằng cách sửa bốn câu lục bát viết cho T. thành những vần thơ ca tụng công ơn trời biển của Bác, Đảng và nhân dân, như sau:

“Mai:

Mai vàng nở khắp muôn phương
Đảng đưa ta tới một vườn đầy Xuân

Lan:

Nhờ ơn Bác với nhân dân
Mùa Hè thơm nức hương lan đại đồng.

Cúc:

Mùa Thu cách mạng thành công
Cúc vàng khoe sắc, muôn lòng nở hoa.

Trúc:

Đông về, Bác bận đi xa
Trúc rừng Pắc Bó thiết tha ơn Người!”

Dù đã tìm mọi cách để chứng tỏ mình đã “sáng mắt, sáng lòng” tới như vậy, nhưng lúc Trung Cộng và Việt Cộng đánh nhau, tôi cũng như những người tù khác bị còng chung chiếc còng “made in Vietnam xã hội chủ nghĩa” làm bằng kẽm gai, leo lên xe molotova của Liên Sô, giã từ Phố Lu:
về trại cải tạo Cây Dừa ở Hạ Hòa thuộc tỉnh Vĩnh Phú. Hạ Hòa nổi tiếng với câu ca dao:

Thương nhau cho thịt, cho xôi                                                  
Ghét nhau đem đến Mai Côi, Hạ Hòa.” 

Tháng 4 năm 1980, tôi có tên trong danh sách được xét tha theo diện “quan tha, ma bắt.” Trong số 120 người tù được tha, tôi lại là người mạnh khoẻ nhất, chỉ có kẹt một nỗi là cái bìu dái sưng đỏ, đau nhức chịu không nỗi. Những người khác, kẻ thì bị bệnh teo cơ, kẻ thì bại xuội, người thì bị ho lao, phải chống những cây gậy “tự biên, tự diễn” tức là tự mình “sáng chế” ra mà lếch trở về với đời.
May mắn khi tôi trở về, T., vợ tôi, vẫn còn:
Tôi viết “TỰ THÚ CỦA MỘT TÙ BINH” chỉ có mục đích trình bày những yếu đuối của bản thân trong thời gian “cải tạo”. Với tôi, sống bình thường trong các trại tù “cải tạo” của Việt Cộng đã là … “anh hùng” lắm rồi! Phần khác, cũng để trình bày vì sao đã không thể có sự hòa hợp hòa giải giữa những người miền Nam bại trận và những người miền Bắc thắng trận; Bởi, những người thắng trận có bao giờ chịu đưa bàn tay ra bắt với những người miền Nam như những người anh em, đồng bào của họ. Lúc nào, đối với họ, những người bại trận miền Nam cũng là những “thằng nguỵ”!

HẾT TRÍCH

Đọc văn biết người “le style, c'est l'homme”. Đọc bài “Tự thú của một tù binh” (tự nguyện trình diện để đi cải tạo) chắc chắn mọi người đều thấy Nguyễn văn Nghiêm cựu Đại Uý Tổng Tham Mưu là một con vật ở trong tù nay ăn năn hối cải xin được trở lại làm người. Tất nhiên với bản chất xảo quyệt của Nguyễn văn Nghiêm đời nào hắn thực lòng hối lỗi,chẳng qua  đó là trò “giả dại qua ải” để cầu xin được bao dung nhưng qua cơn bĩ cực thì “chó lại hoàn chó . Vì thế thật chẳng có gì ngạc nhiên khi ông Duyên Lãng Hà Tiến Nhất đã có những giòng viết về tên Nguyễn văn Nghiêm như sau: ” Nếu bần bút nhớ không sai thì ông Lão Móc có tên cúng cơm là Nguyễn Văn Nghiêm. Tên Nguyễn Thiếu Nhẫn hay Lão Móc đều là bút hiệu của ông Nghiêm. Bần bút biết ông Nguyễn Văn Nghiêm khi ở tù tại trại k4 Tân Lập, Yên Bái, đội nông nghiệp, trong khi ông Nghiêm là đội trưởng đội nhà bếp cùng trại. Năm rồi, có anh bạn cùng trại tâm sự, ông Nguyễn Văn Nghiêm đội trưởng đội nhà bếp K4 Tân Lập đã chết từ lâu rồi, chỉ còn ông Nguyễn Thiếu Nhẫn hay ông Lão Móc nhà văn, nhà báo, và nhà hoạt động cộng đồng thì vẫn còn sống và sống rất hùng tại San Jose, California.
Lão Móc là tên ông Nguyễn Văn Nghiêm dùng để viết phiếm. Nguyễn Thiếu Nhẫn là tên ông dùng để viết truyện và sinh hoạt cộng đồng. Không mấy người biết tên cúng cơm của ông là Nguyễn Văn Nghiêm, nhưng Nguyễn Thiếu Nhẫn và Lão Móc thì ở San Jose đã trở thành một nhân vật nổi đinh nổi đám lắm, bàn dân thiên hạ không ai không biết. Ông vừa là nhà văn vừa là nhà báo (thực tế là chủ báo). Tờ Tiếng Dân của ông nổi tiếng đánh đấm có hạng ở miền Bắc Cali này, nghe đâu mỗi tuần phát hành những 200 số lận. Ông và người đồng chí của ông là nhà văn Kiêm Ái, Lê Văn Ấn thường oanh tạc, thả bom, bắn tên lửa các ông thẩm phán Nguyễn Cần tức nhà báo Tú Gàn, ông chủ báo Thời Báo Vũ Bình Nghi, có khi cả ông chủ báo Tin Việt News Cao Sơn và nhiều người khác nữa. Đây là cuộc chiến tranh không tuyên chiến, nhiều khi rất ác liệt. Bần bút, viết lách thuộc hàng tôm tép, ngửa mặt lên nhìn xem mấy ông tai to mặt lớn làng báo VN hải ngoại chơi nhau đẹp quá, chẳng khác gì Cuộc Chiến Giữa Các Vì Sao (Stars War) trên TV vậy.Nay bỗng dưng, bần bút, một tên văn dốt vũ rát, viết lách lem nhem, được nhà văn nhà báo lừng danh Lão Móc chiếu cố, móc cho một lò thì cảm thấy vinh hạnh lắm lắm, và cảm thấy mình lớn hẳn lên. Bần bút xin chân thành cám ơn sự quan tâm của nhà văn nhà báo Lão Móc vô cùng.”

Và trên liên mạng người ta cũng đã vạch mặt chỉ trán tên Lão Móc với những nét đặc biệt cần lưu ý:

TRÍCH WEB HỒN VIỆT

1- Khi đi tù cải tạo của việt-gian cộng-sản đã được ưu đãi cho làm đội trưởng đội nhà bếp trại K4, Tân Lập, Yên Bái, nên mạnh khỏe, béo tốt còn hơn người dân thường được "tự do" ngoài miền Bắc lúc bấy giờ.
2- Tên thật là Nguyễn văn Nghiêm.
Khi sang định cư tại Mỹ không dàm dùng tên thật để làm báo, viết văn vì sợ anh em đồng tù lật mặt nên dùng bút hiệu Lão Móc và Nguyễn Thiếu Nhẫn. Đa số nội dung những bài viết nhằm có lợi cho âm mưu thôn tín cộng-đồng người Việt tỵ nạn việt-gian cộng-sản.
3- Cùng với tay chân là Kiêm Ái, tức Lê văn Ấn (cùng lò của bọ ngựa cái Đoan Trang đài phát thanh Quê Hương). Một thời ra sức bảo vệ cho tên chủ động điếm quán bà Mau, Hải Phòng, Alibaba Nguyễn Chí Thiện. Và với tờ Tiếng Dân, Nguyễn Thiếu Nhẫn là kẻ duy nhất chủ động phỏng vấn tên việt gian già Hoàng Minh Chính, tuyên truyền cho cái gọi lả "tiểu Diên Hồng". Và cuộc họp "Tiểu Diên Hồng" đã được tổ chức ở trong núi tại Mỹ với các bộ mặt: Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Ngô Nhân Dụng (thuộc báo Người Việt của việt-gian Đỗ Ngọc Yến), Đỗ Phủ (đài truyền hình SBTN), cả bộ sậu ban điều hành Đàn Chim Việt... Đặc biệt với sự có mặt của Alibaba Nguyễn Chí Thiện (thần tượng của Nguyễn Thiếu Nhẫn), Lê văn Ấn, Đỗ thị Thuấn, Chu Tất Tiến, Phan Nhật Nam... Điều chúng ta cần lưu ý là cả bọn có tên nêu trên đều có những thần tượng chung với nhau và cũng là chung trong đám Việt Tân: Hoàng Minh Chính, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn văn Lý, Lê thị Công Nhân. (cho nên, đừng nghĩ rằng chúng không có một kẻ chỉ huy chúng để mỗi tên thực hiện một nhiệm vụ riêng biệt. Nhưng thực tế, chúng hỗ trợ nhau trên những nét tổng quát của việc thực thi mục tiêu chính của cái "nghị quyết 36" của việt-gian cộng-sản là: "Quên quá khứ, xóa bỏ hận thù", "Hòa giải hòa hợp dân tộc, chung tay xây dựng đất nước"! (với sự tham gia của đám "đấu tranh" dân chủ cuội trong nước và tất cả đều dưới cây gậy chỉ huy của tập đoàn việt-gian cộng-sản). Đó chính là lý do bọn chúng luôn tìm cách đánh phá những ngòi bút vạch trần tội ác của đá, dân chủ cuội trong và ngoài nước và của bè lũ việt-gian cộng-sản. Chúng dùng thủ đoạn chụp mũ, bôi nhọ và lý luận (nếu có) thì là loại ngụy biện rẻ tiền 

HẾT TRÍCH

Thử hỏi với những bằng chứng từ bài tự thú kèm theo “những thành tích bưng bô cho bọn phái khiển, “đám dân chủ cò mồi,  chống cộng hai mang, cổ xúy cho"Quên quá khứ, xóa bỏ hận thù", "Hòa giải hòa hợp dân tộc, chung tay xây dựng đất nước"!” của hắn lâu nay đã chỉ rõ bộ mặt nằm vùng của tên súc vật có cái tên Lão Móc thì cần gì phải viết thêm.

Để biện minh cho hành động tội lỗi của hắn trong tù , Nguyễn văn Nghiêm viết rằng “Cái đói là đòn cân não tàn phá nhân phẩm của những người tù. Người ta giành nhau từng phần chia lớn, nhỏ. Tù nhân đã phải tìm bắt tất cả những con vật động đậy có thể ăn được. Bỏ cấp bậc, lon lá xuống, mặc vào bộ quần áo tù, rất dễ nhận ra nhân cách của mỗi người. Có những người để lập công chuộc tội đã lén lút báo cáo người này có tư tưởng phản động, kẻ kia có âm mưu chống đối.”. ..

Chế độ VNCH bại vong khiến số người buộc trình diện cải tạo quá đông. Hàng triệu người tù đều hiểu cái đói, cái rét và cùm kẹp là thách thức cao nhất đối với phẩm giá của con người. Nhưng đã là con người có chút nhân cách thì không dễ  biến thành con vật như Nguyễn văn Nghiêm biện giải. Ở trong trại muốn làm người tù bình thường chỉ cần “không nghe, không nhìn, không thấy, không biết” là yên thân “giả dại qua ải” chỉ trừ phi loại “nhân diện thú tâm, bản chất gian nịnh”, “thượng đội hạ đạp”chuyên làm “ăng ten” từ đời thường đến nhà tù như Nguyễn văn Nghiêm mới vụng về tự thú là “ngậm miệng qua sông” và làm thơ ca tụng “cách mạng” viết như vậy, ai cũng hiểu rằng hắn chẳng hề  “ngậm miệng qua sông mà hắn mở miệng làm chó săn rất nhiều lần” để sống trên xương máu đồng đội.

Tên đốn mạt Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc trắng trợn chấp nhận: Thà làm con chó sống hơn là làm con sư tử chết!”. Vì vậy trò viết tự thú của hắn là một thủ đoạn của con chó chui dưới gầm giường vẫy đuôi phục tội để chờ cơ hội ..làm chó tiếp. Cổ nhân nói rằng “giang sơn dị cải, bản tính nan di” bản chất Nguyễn văn Nghiêm là loại chó săn thì đến khi nhắm mắt Lão Móc vẫn là loại chó đánh hơi rồi sủa càn. Khi Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc vẫy đuôi phục tội cầu tha thứ dẫu biết rằng tên này lòng lang dạ sói nhưng chẳng ai chấp nhặt tuy vậy lòng bao dung nào cũng phải có giới hạn nhất là khi bản năng thú vật trong lòng hắn trỗi dậy vượt qua ranh giới cho phép dĩ nhiên phải có người chặn hắn lại. Con chó dại phát bệnh nhẹ thì rọ mõm, nặng thì đập đầu.
Khi một con người chẳng đủ tư cách làm người thì làm sao có đủ tư cách để làm văn chương, làm chính trị, làm nhân sĩ cộng đồng, làm chủ tịch văn bút. Họa chăng đó là tổ chức cộng đồng súc vật hay trung tâm văn bút bốn chân.
Trò thú tội của Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc chẳng qua là trò lấy "hiện tượng để che dấu bản chất" không qua mắt được chúng tôi.

Thật ra muốn làm anh hùng chống đối trong tù không khó, miễn sao có đủ bản lĩnh để chịu đựng đói rét, cùm kẹp lâu dài. Bản thân tôi hơn hai mươi hai năm tù cộng sản đói rét cùm kẹp không kể xiết. Năm 1973 chỉ cần tôi hạ mình là thoát thân nhưng tôi đã chấp nhận lưu đày, gian khổ để giữ khí phách của một chiến sĩ tự do. Thay vì được trao trả, tôi bị loại khỏi danh sách, tống thẳng lên trại Cổng Trời để thủ tiêu.

Tính riêng trên trại Quyết Tiến, Cổng Trời bọn Việt Cộng đã cùm tôi một đợt kéo dài 27 tháng, đói rét cùng cực (cùm cho chết) nhưng việc chúng tôi quyết không đầu hàng, vẫn sống sót, vẫn ngang tàng đã trở thành kỷ lục ngoại hạng không một người tù Biệt Kích nào có thể vượt qua.

Ngay trong lực lượng BK, số người chống đối kịch liệt bị cùm kẹp thường xuyên và dài ngày tính bằng tháng, bằng năm cũng không nhiều hơn một bàn tay năm ngón, đa phần chọn lối sống cầu an. Thời kỳ lên Cổng Trời còn trong tình trạng tranh tối, tranh sáng. Dù bị đày đọa nhưng chính thể VNCH vẫn còn nên không biết bất ngờ được trao trả vào lúc nào nếu phía quốc gia đủ khôn ngoan trong việc ranh đấu đòi người. Vì thế một số biệt kích cũng nhân cơ hội sắm vai chống đối, tỏ thái độ phản kháng. Từ trại Phố Lu, trại Hoành Bồ, trại Tân Lập; ba nhóm được chọn lọc đưa lên trại Cổng Trời. Nhưng khi một số bị đưa vào trong khu nhà cùm nơi tôi đã nằm hơn bốn tháng trước khi họ có mặt ở trại thì chỉ sau vài tuần một nửa đã mất máu "anh hùng rơm" hèn hạ quỳ gối xin cán bộ cho gặp riêng viết kiểm điểm để được ra phòng lớn đi lao động cải tạo.

Tại sao chúng tôi chịu được đói rét, cùm kẹp mà người khác thì không?
Rất dễ hiểu! Chúng tôi sống bằng lý trí của một con người có nhân phẩm và lòng tự trọng. Chứ không phải sống với bản năng sinh vật như Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc và đồng bọn. Nhìn chung con người ai cũng tạo thành bằng xương bằng thịt giống nhau, cảm nhận đói rét, đau đớn như nhau nhưng người biết giữ gìn nhân phẩm phải chấp nhận đối đầu, phải chiến thắng bản năng sinh vật  để sống xứng đáng là một con người chân chính. Khi một người tù đã chiến thắng, đủ ý chí nghị lực vượt qua được mọi gian khổ xem thường sự giày vò của cái đói, cái rét, cùm kẹp tra tấn là trở thành người tù bất trị, bất khuất chẳng khác gì luyện xong thần công bí kíp vô địch.
Ngược lại những kẻ hèn yếu, sợ đói, sợ rét, sợ gian khổ, thích sống an nhàn, sung sướng trên sự đau khổ của người khác đương nhiên sẵn sàng phạm tội, sẵn sàng bán rẻ lương tâm, danh dự và nhân phẩm. Đó là trường hợp của Nguyễn văn Nghiêm tức Lão Móc.

Lê Duy San bị hớ trong vụ bênh ẩu Đỗ văn Phúc vớ được bài chửi bới bừa bãi của tên Lão Móc như người sắp chết đuối vớ được cây cọc lớn. Ai ngờ đó chỉ là thứ cọc mục, cọc nát. Vì những cọc cứng bọc sắt người ta đem đóng ở Bạch Đằng Giang để chặn giặc Tàu xâm lược chứ có đâu dành cho những tên thuộc nòi phản quốc bám víu để làm chuyện hại dân, phản quốc.
Đọc bài văn chợ cá Tiếng Dân, chúng tôi định vạch mặt tên chó săn Nguyễn Thiếu Nhẫn tức Lão Móc cho thiên hạ cùng biết để đề phòng nhưng khi vào web mới thấy những bài vạch mặt chỉ trán hắn đọc mà phát mệt chỉ cần trích dẫn và phân tích thêm cũng đã làm phiền người đọc. Cảm ơn quý vị đã kiên nhẫn đọc hết bài trích dẫn này.


Kim Âu
June 26/2014

__._,_.___

Posted by: Gia Cat 

No comments:

Post a Comment

Featured post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

xx

xx

My Blog List