From: hai nguen <
Sent: Tuesday, February 2, 2016 6:33 PM
Subject: Re: Fwd: THU CUA CON TRAI CO KY GIA DAM PHONG.
Sent: Tuesday, February 2, 2016 6:33 PM
Subject: Re: Fwd: THU CUA CON TRAI CO KY GIA DAM PHONG.
QUÍ VỊ NÀO KHÔNG THÍCH. XIN DELETE. CÁM ƠN .
Phúc Lâm (CN)
TẠI VÌ :
TẠI VÌ THƯỢNG NGHỊ SĨ JANET NGUYỄN CŨNG NHƯ CỰU ĐẠI TÁ VŨ VĂN
LỘC TỨC NHÀ VĂN GIAO CHỈ, TIÊN SĨ ĐỖ HÙNG CHÁU CỦA PHẢN TƯỚNG ĐỖ MẬU, KỶ SƯ
NGUYỄN TẤN THỌ, BÁC SĨ PHẠM ĐỨC VƯỢNG, ÔNG PHẠM HỮU SƠN, CHỦ TỊCH CỘNG
ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA BẮC CALI (TỔ CHỨC CHỐNG CỘNG DỎM, BÀ TỔNG THƯ KÝ
LÀ TAY SAI CỦA VC VÀ BA TÀU ) .
THAY VÌ BÊNH VỰC NGƯỜI CÔ THẾ TRÁI LẠI BÊNH VỰC CHO KẺ GIAN CHẠY
TỘI LÀ NHỮNG NGƯỜI THIẾU LƯƠNG THIỆN . ĐÚNG LÀ CHƯA THẤY QUAN
TÀI NÊN CHƯA NHỎ LỆ .
Phúc Lâm (CN)
CHƯA THẤY QUAN TÀI CHƯA NHỎ LỆ !
Người đời thường ví von" CHƯA THẤY QUAN TÀI CHƯA NHỎ LỆ"
để ám chỉ và cũng để chê bai những những tên trí thức cò mồi rẻ tiền. Bọn chúng
là những tên bất tài vô đạo đức .
Trước năm 1975, trong quân
ngũ, cựu Đại Tá nhà ta tiến thân bằng cách thượng đội hạ đạp, chứ
chẳng phải có tài điều binh khiển Tướng gí ráo trọi . Qua Mỹ, đội lốt cựu
Văn Sĩ Quân Đội chân chính miền NAM để bịp đồng hương. Trước ngày 30 tháng 4
năm 1975, khi đất nước lâm nguy cựu Đại Tá nhà ta co giò chạy trước,
bỏ lại chiến hữu chịu cảnh tù đầy trong các trại tù CS.
Khi sang đến bờ Tự
Do, chỉ vì đồng đô la nên bọn chúng không ngần ngại cấu kết với nhau làm
chuyên trái với lương tâm, thay vi bênh vưc người cô thế thì trái lại
chúng tổ chức những buổi họp để tiếp tay cho kẻ gian có cơ hội chạy tội.Trong quá
khứ, thậm chí, Ông Cựu Đai Tá nhà ta còn tán tận lương tâm lợi dụng danh nghĩa
của Ông Lý Tống bị giam giữ trong ngục tù CS để moi tiền của Đồng
hương tỵ nạn CS một cách trắng trợn để bỏ túi riêng mà chỉ gửi cho Ông Lý Tống
có $200. Với tư cách là một kẻ tham lam xảo quyệt như Cựu Đại Tá họ
Vũ nhà ta thì dù có chữa cháy cho đảng cướp Việt Tanh cũng chẳng đi đến
đâu!
Rất có thể lọt qua được Luật Pháp nhưng e khó thoát đựơc lưới
TRỜI. Luật nhân quả thâm sâu của nhà Phật: " GIEO GIÓ GẶT BÃO "
Bởi thế trong văn học Việt Nam mới có điển tích :"LƯỚI TRỜI LỒNG LỘNG TUY
THƯA MÀ KHÓ LỌT"
Nếu như mà những cái chết tức tưởi của năm nhà báo người Mỹ gốc
Việt vào thập niên 1980 mà lại rơi vào chính thân nhân của những tên cưu Quân
nhân cấp Tá họ Vũ, Tiến Sĩ họ Đỗ,, Kỷ Sư họ Nguyễn cùng Bác sĩ họ Phạm và
Ông Chủ Tịch họ Phạm của cái gọi là Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bắc Cali ( Tổ
chức chống cộng dỏm) . Nhất là nếu tuổi thơ cũng bằng tuổi của cháu Nguyễn
Thanh Tú, con trai của Ký giả Đạm Phong thì nay bọn trí thức cò mồi rẻ tiền này
mới thấm thía nỗi đau tột cùng của những trẻ thơ vô tội mất cha mất mẹ của 5
gia đình nhà bào người Mỹ gốc Viêt bi sát hại vào thập niên 1980.
ĐÚNG LÀ :" CHƯA THẤY QUAN TÀI CHƯA NHỎ LỆ" mờ!
Phúc Lâm (CN)
From: Tu Le <>
Sent: Monday, February 1, 2016 9:27 PM
To: Hoi VoBi Houston; NGUYỄN VÂN TÙNG; NGUYEN VAN LOC; Luong Mai; Phung Nguyen; Pauline N. Nguyen; Đỗ Minh Đức; MaiUyen Nguyen; Minh To; Tuan Tran; Roy Tran;
Sent: Monday, February 1, 2016 9:27 PM
To: Hoi VoBi Houston; NGUYỄN VÂN TÙNG; NGUYEN VAN LOC; Luong Mai; Phung Nguyen; Pauline N. Nguyen; Đỗ Minh Đức; MaiUyen Nguyen; Minh To; Tuan Tran; Roy Tran;
Subject: THU CUA CON TRAI CO KY GIA DAM PHONG.
Tu Nguyen
3310 N. Braeswood
Houston, Texas 77025
3310 N. Braeswood
Houston, Texas 77025
Ngày 15-1-2016
Kính gửi: Nghị sĩ Janet Nguyen
STATE CAPITOL
Sacramento, CA 95814
Văn phòng Địa hạt
10971 Garden Grove Blvd
Garden Grove, CA 92843
STATE CAPITOL
Sacramento, CA 95814
Văn phòng Địa hạt
10971 Garden Grove Blvd
Garden Grove, CA 92843
Ông Nguyễn Thanh Tú con trai nhà báo Nguyễn Đạm Phong
Kính thưa Nghị sĩ Janet Nguyễn:
Tôi tên là Nguyễn Thanh Tú.
Bố tôi, ông Nguyễn Đạm Phong là một ký
giả người Việt có tiếng của tờ nhật báo “Tự Do” đã bị một tổ chức tội phạm có
tên là “Mặt Trận”, mà hiện nay là Việt Tân”, giết chết, được ghi lại trong bộ
phim tài liệu có tên “Khủng Bố Ở Little Saigon” do Propublica và Frontlines của
PBS sản xuất. Bốn (4) nhà báo khác có lẽ cũng do Việt Tân giết chết.
Thật vậy, một lãnh đạo cao cấp [của Mặt Trận] đã thừa nhận rằng,
“rất có thể” các thành viên Mặt trận đứng đằng sau vụ ám sát ông Đạm Phong và
có thể đã phạm những tội ác khác.
Ông thừa nhận, có một nhóm bạo lực bên trong
tổ chức, và khi nhân viên thu hình tắt máy, ông Nghĩa thừa nhận ông đã tham dự
một cuộc họp của Mặt trận mà trong đó các thành viên thảo luận về kế hoạch ám
sát một biên tập viên của một tờ báo nổi tiếng ở Quận Cam. Ông Nghĩa cho biết
ông thuyết phục các đồng nghiệp không nên giết người đó. Ông Nghĩa nói: “Đó là
một chương đen tối trong cuộc đời tôi”. Và ông Đỗ Thông Minh, một trong những
người sáng lập, đã qua paltalk có chia sẻ với tôi rằng “Trong 5 người bị chết,
2 người đáng coi là nạn nhân trực tiếp vì những bài báo họ viết ra đả kích MT
nặng nề là nhà báo Đạm Phong năm 1982 làm tờ Tự Do và vợ chồng ký giả Lê Triết
năm 1990 làm cho tờ Văn Nghệ Tiền Phong.”
Tôi rất cảm động trước sự hỗ trợ nhiệt tình và dũng cảm của các
nhà báo Mỹ gốc Việt, là đồng nghiệp của cha tôi, các nhà báo Mỹ và cộng đồng
người Việt thân thương của tôi ở đây và ở các nước khác. Tôi đã làm việc với Ủy
ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ) và một công ty Luật ở Washington D.C. để mở lại các vụ
án mạng này. Thật không may, em trai của tôi, Tài Nguyễn, hiện đang sống ở quận
Cam, bang CA, đã lưu ý tôi về lá thư của Nghị sĩ ngày 10 tháng 11 năm 2015,
trong đó, Nghị sĩ đã nhanh chóng đưa ra kết luận khi không thấu hiểu câu
chuyện. Trong khi tôi và gia đình tôi đã chờ đợi ba mươi ba năm để có công lý,
tại sao Nghị sĩ không bỏ ra thêm 5 phút cho chúng để gọi điện thoại hỏi
thăm trước khi đưa lời tuyên bố?
Để rồi tôi có thể chia sẻ với Nghị sĩ Bố
tôi đã sống như thế nào thay vì chết như thế nào. Tôi biết rằng Nghị sĩ là một
người thực sự tranh đấu cho nhân quyền và lời tuyên bố này chỉ là một sự vô ý.
Tôi kêu gọi Nghị sĩ hãy ủng hộ công
việc điều tra, tập trung vào nhu cầu của nạn nhân và góp phần vào việc tìm ra
thủ phạm giết năm nhà báo.
Cộng đồng hải ngoại ngày nay rất khác so với thập niên 80. Nhiều
người hiện nay, ở Mỹ và các nước khác, sẵn sàng cung cấp thông tin có thể giúp
giải quyết các vụ án mạng còn trong nghi vấn, như các vụ án này và có khả năng
dẫn đến việc tìm ra thủ phạm.
Tuy nhiên, tại thời điểm quan trọng của việc điều
tra đang diễn ra, tôi vô cùng lo ngại về mối liên hệ chặt chẽ và sự hỗ trợ lâu
dài cho một tổ chức bị cáo buộc bởi các phương tiện truyền thông dòng chính,
các cựu lãnh đạo/sáng lập của họ và FBI về các hoạt động khủng bố. Và sự hỗ trợ
công khai của Nghị sĩ đối với Việt Tân, đã cho phép họ sử dụng tên NGHỊ SĨ và
lá thư của Nghị sĩ như là một hình thức tuyên truyền để hợp pháp hóa tổ chức tội
phạm của họ đối với người dân ở Việt Nam và một số người ở các cộng đồng người
Việt mà họ có kết nối chính trị chặt chẽ. Điều này cũng có thể ngăn cản các
nhân chứng tiềm năng đứng ra làm chứng vì họ nghĩ sai rằng, Việt Tân được chính
phủ Hoa Kỳ bảo vệ, nên được hưởng sự miễn tố.
Hơn nữa, điều quan trọng cần phải chỉ ra là nếu bất kỳ nhân viên
nào của Nghị sĩ là một thành viên hay cảm tình viên của Việt Tân trong khi làm
việc cho Nghị sĩ và được trả lương bằng tiền thuế, Nghị sĩ không thể nào giữ
được bí mật của bất kỳ người tranh đấu cho nhân quyền nào đang trong vòng nguy
hiểm, những người đang tìm kiếm sự trợ giúp của Nghị sĩ thông qua nhân viên của
Nghị sĩ. Công bằng mà nhận định rằng, nhân viên đó có khả năng chuyển các thông
tin cho Việt Tân, một tổ chức với các hoạt động bị cho là khủng bố, mà không
thông qua Nghị sĩ. Điều đó rõ ràng là xung đột lợi ích, lòng trung thành bị
phân chia và không thích hợp, đặt người ta trước sự nguy hiểm.
Cái chết đau đớn của năm nhà báo, trong đó có cha tôi là ông Đạm
Phong, vẫn chưa lành. Vết thương đó là vấn đề đạo đức, hoặc được gây ra bởi sự
“khinh miệt” và “bất công”, là tâm điểm của nỗi thống khổ của chúng tôi trong
ít nhất hơn ba thập niên qua. Tôi nghĩ rằng Nghị sĩ khó vượt qua nỗi mất mát
trong lòng. Và không phải để muốn nói rằng, Nghị sĩ không vượt qua để có được
sự bình an, các vết thương – vết thương chỉ lành bề ngoài – có thể vẫn còn hằn
sâu.
Phải chăng Nghị sĩ không biết rằng (1)
Tammy Trần, tức Trần Thiện
Tâm, là Đoàn Trưởng đầu tiên của Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, Miền Nam
California. Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu là tổ chức ngoại vi của Việt Tân để
thu hút giới trẻ; ngoài Nam Cali, họ còn có chi nhánh ở Toronto và ở Na Uy.
“Tammy Trần cho biết, khi cô gia nhập Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, lúc đó mới
16 tuổi và đang là học sinh trung học. Hôm nay cô đã 30 tuổi, thành ra nửa đời
người gắn bó với Đoàn” (xem Dẫn chứng A đính kèm).
Và (2) Thỉnh nguyện thư thứ
hai là do một “nhóm trẻ” phát động chiến dịch “Tôi yêu Little Saigon” ở Quận
Cam thực hiện. Các nhân vật chính trong nhóm trẻ là Trinity Hồng Thuận, đảng
viên đảng Việt Tân, và Billy Vũ Lê, đoàn viên Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu
(xem Dẫn chứng B & C đính kèm). Tóm lại, hai thỉnh nguyện thư chống đối
phim Khủng bố ở Little Saigon cùng do đảng viên Việt Tân tung ra để làm ra vẻ
đến từ nhiều thành phần trong cộng đồng.
Tôi xin hỏi Nghị sĩ, làm thế nào hai sự kiện phổ biến này không
đưa tới câu hỏi về tính khách quan hay chủ quan? Kiến nghị của Tammy Trần và
Trinity Hồng Thuận giống như người cộng sản đi xin chữ ký về vị thế nhân quyền
của họ. Đó là những kiến nghị tự phục vụ mình và không có gì về cộng đồng Việt
Nam thân yêu của chúng tôi!
Do đó, tôi trân trọng yêu cầu Nghị sĩ:
(1) Hãy hối thúc Tổng Biện lý tiểu bang California cho mở lại cuộc
điều tra về nhiều vụ giết người và âm mưu ám sát, xảy ra tại tiểu bang
California, nơi mà nhiều nhà lãnh đạo hiện tại và trước đây của Việt Tân có
liên quan đến; và
(2) Chỉ thị cho nhân viên của Nghị sĩ không nhận bất kỳ sự đóng
góp nào từ những cá nhân của đảng viên Việt Tân cho các cuộc vận động tranh cử
tương lai. Bằng cách không chấp nhận các khoản đóng góp, Nghị sĩ gửi đi một
thông điệp mạnh mẽ rằng Nghị sĩ sẽ không bỏ qua, hỗ trợ hoặc tha thứ bất kỳ
chiến thuật bạo động nào chống lại người dân Mỹ đang thực hành Tu Chính Án Thứ
Nhất, nhưng quan trọng nhất, tiếng nói của những người dân Mỹ thông qua Nghị sĩ
không thể được mua!
Xin vui lòng giúp tôi sự bảo đảm rằng, Nghị sĩ sẽ làm việc để nhìn
thấy tính toàn vẹn của Tu Chính Án Thứ Nhất được bảo vệ, bất kể được viết bằng
ngôn ngữ nào, và rằng việc bảo đảm quyền tự do báo chí không được xem là có thể
chọn lựa. Có thể liên lạc với tôi qua địa chỉ email: nguyentut@hotmail.com.
Kính thư,
Nguyễn Thanh Tú
Con trai của một người cầm bút bị giết trong việc theo đuổi chân
lý và công lý
© Nguyễn Thanh Tú
© Đàn Chim Việt
THEO DÒNG SỰ KIỆN:
27 Phản hồi cho “Thư của
con trai cố ký giả Đạm Phong”
Việt
Tân hồi này qui tụ được nhiều trí thức trẽ, có tiếng nói vang vang…
Từ
quốc hội Hoa Kỳ, len dần vào nội địa.
VN
Cộng láo rất nà….giưt con mắt. Chúng chỉ muốn độc đảng, độc quyền để dể dàng
kiếm ăn và….tự sướng với nhau.
Cộng
tung cò mồi, quậy VT tới bến.
Ráng
lên, chúc mừng Việt Tân. VN phải dân chủ, đa nguyên, đa đảng.
Không thôi Cộng láo sẽ biến tất cả dân ngu thành…láo. Ba đời…bà lang trọc.
Sau này có muốn xây dựng lại người VN thật thà chơn chất dể thương, còn khó hơn …lên trời..
Không thôi Cộng láo sẽ biến tất cả dân ngu thành…láo. Ba đời…bà lang trọc.
Sau này có muốn xây dựng lại người VN thật thà chơn chất dể thương, còn khó hơn …lên trời..
o Búa Tạ khủng says:
VT
càng nổi tiếng thì Cộng láo và bọn đá cá lăn dưa càng thêm điên cuồng lồng lộn.
2.
Chung
Keng says:
Mời
ĐC Khai & Trung Kiên…xem thực hư ra sao nhá:
o Dao Cong Khai says:
Tôi
đã từng đọc những bài viết về mặt trái của nhóm Phục Quốc HCM tương tự như
trang web đó, và tin nhiều sự kiện trong đó là sự tha^t. Chính vì tin như thế
nên tôi từng đưa ra ý kiến là MT Việt Tân cần đối diện với sự that và giải
quyết các vụ bê bối trong quá khứ cho thoả đáng. Nói thẳng với quý vị là đi
chiến đấu thì tôi chẳng dám, và nếu có dám thì cũng tôi cũng phải coi việc làm
của nhóm Hoàng Cơ Minh có hy vọng nhiều hay không mới được. Cho nên tôi mới so
sánh cuộc kháng chiến của họ với cuộc khởi nghĩa Yên Bái của Nguyễn Thái Học
(không đủ khả năng nhưng vẫn cứ làm) . Có điều là phẩm chất của tổ chức họ
khong được tốt bằng VNQDD.
bài
báo này nói rõ có nhóm chuyên thu tiền và nhóm khác thì chuyên ở trong rừng và
những người trong rung thì không được đi quyên tiền. Chứng tỏ có nhiều kẻ lợi
dung đi làm tiền đồng bào tị nạn. Đồng ý với quý vị, nếu tôi ở Mỹ thời đó tôi
cũng không cho tiền họ; là vì mấy người thu tiền đó nhét vào túi xài riêng ai
biết được? Và rõ rang là nội bộ của họ đã phanh phui ra các vụ chôm tiền của đồng
bào để xài riêng như vậy. Tôi quan niệm những vụ lem nhem tiền bạc là chuyện cá
nhân chứ không phải là chủ trương của Mặt Trận. Điều đó xẩy ra là vì tổ chức
còn quá dở, và dở nhất là để cho vô số VC lọt vô và họ lường gạt được cả ông
Hoàng Cơ Minh nữa.
Tôi
không hề ca tụng tất cả mọi người tham gia trong mặt trận, nhưng tôi ca ngợi
những chiến sĩ và đặc biệt là những liệt sĩ đã chết ở chiến khu và bị giết bởi
VC. Bài báo đó cũng nói rang ông Hoàng Cơ Minh bị giết bởi âm mưu của một người
kháng chiến quân Lưu Tuấn Hùng, được biết là VC gài vô tổ chức, đã xúi mấy
người kia bắn chết ông. Thì cũng going như TT Diệm bị Mỹ giết thôi, Hoàng Cơ
Minh rõ rang bị VC giết (để lấy số vàng ông Hoàng Cơ Minh mang đi đút lót cho
bọn tướng tá Thai’ Lan). Cuối cùng quan điểm tôi chọn lựa vẫn đúng, Hoàng Cơ
Minh và các liệt sĩ đã hy sinh trong chiến khu đều là những anh hung` thực tâm
chống cộng và bị VC giết.
Do đó, KHÔNG THÀNH CÔNG THÌ THÀNH NHÂN.
Tôi
đến Mỹ là để tị nạn CS, và nói đúng hơn là tị nạn VC (phải có chữ Việt trong
đó); chứ không phải tị nạn ngôn luận cho nên chủ điểm đấu tranh của tôi là
chống cộng trước tiên, sau đó mới nói tới việc áp bức các nhà báo.
Điều 1 hiến
pháp VNCH là loại bỏ CS ra ngoài vòng pháp luật.
Tôi muốn nói rằng nếu anh là
nhà báo hoạt động cho VC thì thì pháp luật của tôi sẽ không bao giờ bảo vệ cho anh.
Đó là lý do tại sao cộng đồng tị nạn người ta làm ngơ hoặc có khi đồng loã với
những vụ ám sát nhà báo được nhắc đến trong quá khứ. Có những nhà báo tuyên
truyền cho VC một cách rõ rang` như Dương Trọng Lâm thì tôi thấy ông đó chết là
đáng, và tôi sẵn sang` giúp đỡ những ai giết những kẻ như nhà báo đó. Pháp luật
của Mỹ là chuyện khác, chuyện đó tôi cần phải tính sau; bởi vì chính phủ Mỹ họ
bán nước tôi cho CS mà. Chúng ta cần phải xử những nhà báo và tác giả Mỹ thuộc
nhóm phản chiến trong thời Chiến Tranh VN như thế nữa; ông phóng viên Mỹ tung
tấm hình thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn khủng bố VC lên truyền thông thế giới
để mạ ly, vu khống thì sau 75 ông ta đã hối cải và xin lỗi tướng Loan rồi.
Tôi
vẫn ủng hộ những đòi hỏi của gia đình những nhà báo chống cộng bị ám sát, nhưng
hoàn toàn chống lại cách làm việc của họ trong bài này muốn tiếp hơi cho âm mưu
chia rẽ cộng đồng chống cộng ở Mỹ của những nhà báo Mỹ co’ ý đồ chính trị chung
với VC
- Trung Kiên
says:
Cám
ơn bạn Đào Công Khải, Phạm Minh cùng các bạn đã cho biết thêm về những dữ kiện
liên quan đến cái chết của 5 “ký giả” (?).
Sở
dĩ TK nhấn mạnh hai chữ “ký giả” đối với 5 người bị ám sát cách nay hơn 30 năm
ở Mỹ là vì,… nói như ông Tú Rua trước kia trên VNTP rằng….nhiều người “tự phong
cho mình”, ví dụ, có người nói rằng trước đây làm trong “Phủ Tổng thống”, mà làm
công việc gì thì họ không nói…đổng lý văn phòng, lo chạy văn thư, quét nhà, lau
chùi vệ sinh, gác cổng… …vân vân…cũng là làm trong “Phủ Tổng Thống”…!
Cũng
vậy, một số kẻ không qua đào tạo bởi khoa báo chí, nhưng khi ra hải ngoại thì
tự ra báo hay viết lách những bài đánh phá, bôi bác những cá nhân hoặc tổ chức
chống cộng rồi tự phong cho mình là “ký giả”…vì thế TK xin miễn bàn tiếp !
—————————–
—————————–
Cám
ơn bạn Chung Keng đã post lên đây bài của ông Nguyễn Toàn. Tuy nhiên đối
với TK thì bài viết này không thuyết phục, nặng định kiến và suy diễn theo theo
ý đồ bôi bác và đánh phá MT của ông Hoàng Cơ Minh!
Trích;…” Lưu Tuấn Hùng là một tên gián điệp
Việt cộng dưới quyền điều khiển của Trung tá công an Việt Cộng “Việt Dũng”
thuộc “Sở công an TP Hồ chí Minh”, được gửi đi vượt biên với ý đồ trường kỳ mai
phục hoạt động trong các lực lượng chống cộng ở hải ngoại. Năm 1983, Lưu Tuấn
Hùng được cựu Trung tá Nguyễn văn H. người từ trại tỵ nạn Sikiew ra làm việc
cho cơ quan tình báo Hoa Kỳ ở Aranya Prathet đưa ra khỏi trại để điều tra và
định dùng y xâm nhập Việt Nam, nhưng rồi kế hoạch không được thực hiện.
Hùng
được trả về trại Sikiew. (Ông NVH hiện cư ngụ ở Virginia. Vài tháng sau, người
ta thấy Nguyễn Kim H. và Nguyễn Trọng H. đến trại tiếp xúc với Lưu Tuấn Hùng và
kết nạp y làm “Đại diện Mặt Trận” tại Sikiew. Hắn đã mua chuộc được sự tín
nhiệm của Hoàng Cơ Minh và được ông này sử dụng làm “tùy viên”. Chính Lưu Tuấn
Hùng đã xúi dục bốn người khác giết chết Hoàng Cơ Minh để đoạt hai ký lô vàng
mà ông này mang theo định để đút lót các viên chức Thái trong việc lập lại
“chiến khu” mới…./….Sau khi Hoàng Cơ Minh “chết”, nhóm người đi theo ông ta (độ
60 người) sợ bị Thái Lan bắt trừng trị, nên không còn con đường nào khác hơn là
tạm thời vượt sông Mekong kéo nhau sang Nam Lào, không may lọt vào ổ phục kích
của Lào Cộng, bị sát hại một số, còn một số bị bắt làm tù binh Việt Nam, trong
số này có cả Lưu Tuấn Hùng. Bởi vậy, người biết chuyện không hề ngạc nhiên khi
được tin “Tòa án nhân dân TP Hồ chí Minh” chỉ xử Lưu Tuấn Hùng tù treo!”
(ngưng trích)
Theo
đoạn báo trên thì Nguyễn Toàn là người biết rất rõ thân thế của Lưu Tuấn Hùng
và những hành động của hắn trong tổ chức của Mặt Trận. Vậy thì Nguyễn Toàn phải
là một nhân vật cao cấp, thân tín của ông Hoàng Cơ Minh hay y là một điệp viên
csvn???
TK
không thích đọc báo của VC, nhưng vì đi tìm “SỰ THẬT” mà TK cố lục lọi tìm hiểu
xem sao. Xin được phép post lên đây để bạn đọc cùng tham khảo!
“Ngày 28/8/1987 khoảng 130 người (cả
số đang còn nằm lại ở biên giới Thái Lan, Lào sau “chiến dịch Đông tiến 1”, lẫn
số từ Mỹ sang), đến một khu rừng thuộc tỉnh U Bon – Thái Lan, rồi móc nối với
bọn thổ phỉ người Lào để thuê bọn này dẫn đường vượt qua đất Lào…./… 9 giờ 30
sáng, trời không có nắng nên quang cảnh vẫn âm u. Đám tàn quân nặng nề lê bước
nhưng không phải là tản ra theo đội hình vừa đi, vừa sẵn sàng nổ súng như những
ngày đầu, mà co cụm lại với nhau. …Mặc dù Hoàng Cơ Minh đã tuyên bố cho phép
đám phản động được trở lại đất Thái, nhưng chẳng tên nào dám công khai quay
lưng bởi lẽ đường sá không rành, lương thực không có, lại thêm bộ đội cách mạng
Lào lúc ẩn lúc hiện nên chúng chẳng còn cách nào khác hơn là bám theo bầy đàn.
Sau này, trong trại giam, “dân đoàn viên” Nguyễn Văn Đức kể lại: “Kể cả Hoàng
Cơ Minh, chẳng ai còn tinh thần và cũng chẳng ai có một tí hy vọng gì về cuộc
“Đông tiến”…/…Trước lúc lên đường, ông Minh nhiều lần thao thao bất tuyệt về
các “khu chiến quốc nội”, về các “đường dây xâm nhập”, về các “trạm dưỡng quân”
đã được thiết lập từ nhiều năm trước. Thực tế cho thấy Hoàng Cơ Minh chỉ giỏi
nói dóc, đánh lừa…”…./…Đi được chừng 1km, lúc cả bọn đang dò dẫm bước xuống
những tảng đá trơn trợt, thì súng lại nổ. Võ Hoàng – “tổng thư ký hội văn nghệ
sĩ mặt trận” bị một quả M.79 vào đầu. Nguyễn Văn Đẩu, tên còn khỏe nhất, đeo balô
đựng quần áo, tài liệu của Hoàng Cơ Minh lĩnh nguyên một loạt AK vào bụng.
Quyết đoàn phó Trần Đế vừa giương súng bắn bừa, vừa kéo Hoàng Cơ Minh, xuống
con suối cạn, là điểm tiếp giáp giữa hai ngọn núi. Dân đoàn trưởng Đinh Văn Bé,
có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng Cơ Minh và Nguyễn Tấn Phát, “dân đoàn viên” nhỏ tuổi
nhất, mới có 16 tuổi cũng vội vã lao theo.
Bộ đội cách mạng Lào tràn xuống tiếp tục bắn Dân đoàn phó Nguyễn Vĩnh Lộc trúng đạn, giãy đành đạch, dân đoàn trưởng Võ Văn Tuấn ngã gục như thân chuối bị phạt ngang. Biết là chẳng còn làm gì được nữa, Hoàng Cơ Minh rút khẩu súng ngắn Browning đeo bên mình, kê lên thái dương bóp cò tự sát…./…“Ủy viên trung ương” Nguyễn Huy cũng tự sát. Riêng Lưu Minh Hưng, “ủy viên mặt trận” khi vừa buông chốt quả lựu đạn ra, định ném thì bất ngờ lựu đạn nổ. Cả nửa thân trên của Hưng chỉ còn là nhúm thịt bầy nhầy…”
Hai
bài viết; của Nguyễn Toàn và “ký giả.net” (VC) bạn đọc thấy sự kiện khác biệt thế nào?
- Dao Cong Khai
says:
Tôi
là người Mỹ gốc Việt ở Mỹ, chẳng biết rõ về Việt Tân ngoại trừ những tai tiếng
về nguồn gốc của nhóm phở Hoà và một số hành động của những người trong nhóm
này; chẳng hạn như ông Nghĩa, … Những điều đó không thể làm thay đổi sự ủng hộ Việt
Tân của những người tị nạn VN khi chính nhóm này đã có credit về những hành vi
chống cộng của họ.
Chúng tôi nhìn thấy những cái dở của Việt Tân trong việc tổ
chức, cũng như quyết định những hành động táo bạo một cách thiếu sang suốt và
quy mô chắc chắn; và vượt qua được những khuyết điểm đó không phải là dễ dàng
đâu.
Liệt
sĩ Nguyễn Thai Học đã nói, “KHÔNG THÀNH CÔNG THÌ THÀNH NHÂN”. Ông Hoàng Cơ Minh
và gần 100 chiến sĩ phục quốc đã hy sinh như những anh hung`, chiến sĩ chống
cộng khác suốt hơn nửa thế kỷ chống cộng của người VN và đặc biệt là trong và
sau cuộc Chiến Tranh VN vừa qua. Không ai có thể phủ nhận họ là những anh hung`
. Nay họ đã chết và không ông ký giả, nhà báo nào có thể bôi nhọ được họ nữa,
họ đã bị giết khi thi hành sứ mạnh diet cộng và họ bị giết bởi VC.
Cái
chết của cha you, ký giả Đạm Phong, còn nhiều bí ẩn mà tôi cũng như vô số người
tị nạn chống cộng khác còn thắc mắc và không thể nào so sánh giá trị của nó với
cái chết của những anh hung` phục quốc đã hy sinh cùng với ông Hoàng Cơ Minh ở
Thai’ Lan được.
Kinh nghiệm chống cộng của người VN trong thời chiến tranh cho
chúng ta biết rang, truyền thông và báo chí Mỹ chính là kẻ thù của những người
chống cộng VN; trong chiến tranh bọ đã bóp méo sự that để tuyên truyền cho CS
Bắc Việt, bôi nhọ chính phủ VNCH, chê bai quân đội VNCH không chịu chống chiến
đấu chống cộng, kết án và ghép tội các chiến sĩ VNCH xử giết VC như là hành
động khủng bố.
Truyền
thông Mỹ được điều khiển bởi những trùm tài phiệt Mỹ gốc Do Thai , họ chống
chính sách can thiệp vào VNCH và viện trợ cho VNCH của chính phủ Mỹ để lèo lái
người viện trợ vũ khí đó vào Trung Đông, đổ vào Do Thai; cho nên họ luôn luôn bóp
méo sự để bôi nhọ cuộc chiến đấu chống cộng của chính phủ và quân dân VNCH, ủng
hộ CS Bắc Việt để tuyên truyền dân Mỹ đòi hỏi chính phủ chấm dứt viện trợ quân
sự cho VNCH. Bởi vậy họ là kẻ thù của VNCH và những người tị nạn, chống cộng.
Họ
bắt đầu chống phá chính phủ VNCH từ những năm 1960′s khi tài phiệt Mỹ muốn
khiêu chiến với CS Bắc Việt để mở rộng chiến tranh ở Á Châu. Họ xen vào nội bộ
chính phủ VNCH và tung tiền vào tổ chức những cuộc xáo trộn chính trị, biểu
tình chống phá của Phật Giáo và đảo chánh để giết TT Ngô Đình Diệm vì ông là
người yêu nước muốn bảo vệ sự độc lập của VNCH nên phải cản trở việc Mỹ đòi xây
dựng những căn cứ quân sự và mang quân đội của họ vào lãnh thổ VNCH.
Truyền
thông, báo chí của Mỹ là sản phẩm của tài phiệt và bọn mafia của Mỹ cho nên
chính nó đã tuyên truyền cho VC để VNCH phải thua VC trước hết ở ngay trên đất
Mỹ và sự kiện mất nước ngày 30/4/75 chính là hệ luận của những hành vi đó của
truyền thông Mỹ. Tôi muốn kết luận chính truyền thông và báo chí Mỹ đã làm cho
VNCH mất nước. Nhưng hôm nay you lại nhắc tới các nhà báo Mỹ dính vô chuyện xẩy
ra trong cộng đồng tị nạn VN như là những hành động dũng cảm; điều đó càng gây
phản cảm.
Là
người tị nạn VN, hầu như ai cũng thương tiếc cái chết của ký giả Đạm Phong và
Lê Triết nên người ta rất muốn biết sự thực về những cái chết đó. Nhưng điều đó
không có nghĩa là những phe nhóm chính trị hay những bọn tài phiệt hoặc báo chí
Mỹ có thể lợi dụng điều đó để tuyên truyền cho những điều họ muốn, đặc biệt là
tuyên truyền cho VC và mối quan hệ giữa chính phủ Mỹ và VC. Điều you cần phải
làm để người ta ủng hộ mình là hay~ cố gang đưa ra những chứng cớ xác thực, đưa
ra càng nhiều tin tức về sự kiện đó càng tốt để thuyết phục người ta. Không nên
kết án suông suông và nhất là phát loa theo đuôi những lời lẽ của truyền thông
và báo Mỹ. Muốn kết án Việt Tân you cần phải đưa ra bang chứng về những cái xấu
hay “tội ác” của họ; ngoài ra người ta chỉ có thể kết án một số cá nhân. Hiện
ngay người ta cần tìm hiểu ai đã giết ký giả Đạm Phong, và ông ta đã làm gì để
bị giết. Những chứng cớ để kết án kẻ nào hoặc tổ chức nào giết Ký giả Đạm Phong
thì chưa ai đưa ra rõ rang, nhưng ông Đạm Phong đã làm gì để bị giết thì có thể
con ông ta biết điều đó và người ta cần biết chỗ đó.
- Hùng
says:
Cái
anh chàng họ Đào này viết thế mà lại hay!
- Việt Quốc Thiên
says:
Tại
sao chỉ có ông Nguyễn Thanh Tú là con trai của ký giả Đạm Phong là người hăng
hái hợp tác với ký giả A.C Thompson trong việc lên án Việt Tân?
Tại
sao Thompson ghép vụ việc Dương Trọng Lâm bị giết vào cuốn phim và cáo buộc MT
là thủ phạm với mục đích gì?
Tony
Nguyễn là ai? và tác động như thế nào cho cuốn phim “Terro in Little Saigon”?
Trích
đoạn = “Bốn năm trước, tôi
phát hành một phim tài liệu có tựa là Enforcing the Silence kể về vụ Dương
Trọng Lâm, nhà báo Việt Nam đầu tiên bị ám sát trên đất Mỹ. Phim đã được một
tiểu ban chọn trình chiếu tại Festival phim quốc tế về Việt Nam năm 2011 tại
Orange County, California, nhưng về sau bị loại khỏi chương trình vì Ban tổ chức
sợ rằng phim có thể gây phản đối và nổi giận từ lớp người Mỹ gốc Việt chống
cộng lớn tuổi.
Ban tổ chức nói với tôi rằng một nhóm cựu quân nhân thường được gọi là Mặt Trận tỏ ra khó chịu một cách không chính đáng trong cách thế xử sự với cuốn phim, còn một trong những người được tôi phỏng vấn thì nói rằng họ – Mặt Trận – không phải đùa đâu. Vậy cũng tốt. Đó là ý kiến của họ. Còn triết lý sống của tôi là, cứ để yên cho việc nó diễn ra.
Thoắt cái đã đến ngày 03 tháng 10, năm 2015. Cơ sở truyền thông ProPublica và chương trình Frontline của hệ thống truyền hình PBS đã loan tin về phim tài liệu Terror in Little Saigon do Richard Rowley và AC Thompson dựng phim và đạo diễn với tư cách thông tín viên và phóng viên báo chí.
Là nhà liên kết sản xuất, tôi đã tham gia cùng
chương trình này ngay từ đầu. Tôi tham gia trợ giúp đoàn làm phim các ý kiến
như cần phải tập trung vào ai, phải hướng đến điều gì, ai cần phỏng vấn, và vân
vân.
Chiếc hộp đựng hồ sơ nghiên cứu mà AC lần giở trong phim là của tôi. Gợi ý
AC bắt tay với Richard Rowley để cùng đạo diễn phim cũng là ý tưởng của tôi,
bởi tôi là một fan hâm mộ của Rowley cũng như tài năng điện ảnh hiếm có của ông
(xin xem phim được đề cử Oscar DIRTY WARS). Tôi cũng đưa ra phản hồi về những cắt
bỏ các chỗ bị phô hay cầu kỳ cho phim.“.
Phần
nhận định xin dành cho bạn đọc. Bấm vào link dưới đây đọc tiếp:
https://www.danluan.org/tin-tuc/20151118/tony-nguyen-mot-co-hoi-cho-su-that-tai-little-saigon
https://www.danluan.org/tin-tuc/20151118/tony-nguyen-mot-co-hoi-cho-su-that-tai-little-saigon
__._,_.___
No comments:
Post a Comment