Nguyễn Đình Thắng và Việt Tân
Lê văn Kiểm
Nhân vụ phim “Terror
in Little Saigon”, ông Nguyễn Đình Thắng đã xuất hiện trên Tuần báo Thương Mại
Miền Đông Virginia qua hai bài phỏng vấn với người ký tên là Trần Mạnh Vũ.
Nội dung của hai bài
phỏng vấn này đều dựa trên cùng một cáo buộc không khác gì CSVN rằng: “Việt Tân
là khủng bố”. Người đọc đã thấy ông Thắng và tờ báo này tung hứng rất nhịp
nhàng để tấn công một tổ chức mà từ lâu ông ta đã coi là một đối thủ “không đội
trời chung” vì dám “nổi” hơn ông.
TM Vũ ngay từ phần mào
đầu cho buổi “phỏng vấn” đã dùng những chữ rất tiêu cực như “cuống cuồng, lôi
kéo cộng đồng, cướp credit, mập mờ gây ảnh hưởng, mafia ...” để chỉ Việt Tân.
Điều này cho thấy tâm địa của
anh ký “giả” không nén nổi thành kiến khiến hình ảnh khách quan cần có của một
phóng viên đã trở nên tiều tụy một cách thảm hại.
Với
những câu hỏi “cò mồi” của TMMĐ, ông Thắng đã đưa ra những quan điểm và luận cứ
mà người đọc thấy ngay là ông Thắng cố
tình đầu độc dư luận để hiểu sai lầm về một lực lượng đấu tranh đang làm cho
Cộng sản Việt Nam lo ngại.
Không biết dựa vào đâu
mà ông Thắng lại cáo buộc rằng: Chủ trương của một đảng chính trị (Việt Tân) là cài cắm hay mua chuộc người để lũng
đoạn các định chế Hoa Kỳ.
Nguyễn Đình Thắng đã
viết: Bà Sanchez và Libby Liu với đài RFA đã
“cấu kết” với “ngoại bang” và “khủng bố”. Phải đòi hỏi chính quyền Hoa Kỳ điều tra. Trong phòng của vị Dân Biểu
(được người Việt
cả trong lẫn ngoài nước yêu mến, và cũng là người bị cộng sản VN cho đứng đầu
danh sách đen gồm những chính giới Hoa Kỳ chỉ trích vi phạm nhân quyền mạnh mẽ
tại VN)có
người ‘nằm vùng’ và tiết lộ thông tin cá nhân của các nhà đấu
tranh(???).
Ông Thắng thoải mái vi
phạm văn hóa và luật pháp của một quốc gia văn minh mà ông rất tận lực ... xin
tiền. Chẳng lẽ ông ngu ngơ không biết nguyên tắc “vô tội cho đến khi bị luật
pháp chứng minh là có tội”?
Chính việc ông cứ xưng
xưng kết tội người khác, nhất là những tội nặng như khủng bố, giết người mà
không có bằng chứng, thì rõ ràng là ông đang mang trọng tội vu khống, mạ lị;
lại còn ma mãnh gói ghém tâm địa của mình trong những lý luận pháp lý và đạo
đức trơn tru, nghe không khác gì bọn ma đầu “đỏ” đang chà đạp lẽ phải trong
nước.
Thắng còn viết như sau: Còn bà Libby Liu, Tổng Giám Độc Đài RFA ... rồi cũng phải trả lời. Rất rõ ràng là RFA có hợp tác chính
thức và công khai với đảng chính trị ấy... Dù các cáo buộc còn phải được điều
tra, sự cẩn trọng tối thiểu đòi hỏi RFA phải tránh xa những điều
tiếng sẽ gây tác hại đến uy tín và chức năng do Quốc Hội giao phó.
Ông Thắng muốn mọi
người phải tránh xa đảng Việt Tân - giống hệt ý đồ cô lập VT của bọn bắc bộ
phủ. Có phải ông hằn học vì thấy người ta hay hơn, nổi tiếng hơn, mạnh hơn, tốt
đẹp hơn không? Phải chăng ông ghét RFA vì đã không thèm đoái hoài tới ông, mà
lại cứ “thân mật” với đảng Việt Tân? Mà đâu phải chỉ mình RFA, ở ngay tỉnh nhà
WDC, có mấy ai ưa ông? ai cũng né xa vì ông quá nhiều tật xấu khiến người
ta vừa ghét, vừa sợ, vừa khinh bỉ.
Ông Thắng cao giọng
soi sáng bằng những kết tội “chắc nịch”, không cần biết những cáo buộc trong
thư của Huỳnh Bá Hải và Nguyễn Thanh Tú có bằng chứng hay không: Bà Sanchez bắt buộc phải trả lời (Hải và Tú).
Bà ta không có chọn lựa nào khác
... Bị chính đối thủ tranh cử điều tra vì dính líu đến một tổ chức
bị tình nghi khủng bố có thể giết chết sự nghiệp chính trị của Bà
Sanchez.
Nếu
có đủ dữ kiện để điều tra, chắc chắn bà đối thủ Kamala Harris đã chộp lấy cơ
hội bằng vàng này mà không cần ông tiến sĩ chỉ bảo. Tiếc thay cho đến nay, bà
bộ trưởng tư pháp của tiểu bang California vẫn không hề có động thái hay tuyên
bố gì về việc điều tra như ông Thắng mong mỏi và đe dọa.
Nực
cười là khi Nguyễn Thanh Tú tố cáo “sự
‘giao du mật thiết’ giữa Nguyễn văn Khanh, phụ trách phần Việt Ngữ của RFA, với
VT và râu ria như VOICE, SBTN, VATV”, ông Thắng đã không ngần ngại
vỗ tay cổ võ cho đó là bằng chứng (sic) của sự thao túng, khuất tất giữa các tổ
chức này.
Trong
thế giới tự do, ai cấm được người tử tế giao du mật thiết với người tử tế, nhất
lại là những cơ quan truyền thông quan tâm đến những vấn đề áp bức tại Việt Nam,
quan tâm đến nhân quyền và tự do, dân chủ.
Chắc
chắn, những cơ quan chọn lên tiếng cho lẽ phải sẽ phải hỗ trợ những tổ chức đấu
tranh chân chính, những tiếng nói lương tâm, mà Việt Tân là một trong những
tổ chức đó - đã và đang có những hoạt động khiến độc tài cộng sản e sợ nhất. Tổ chức
và cá nhân nào có nhiều thành quả và tư cách đàng hoàng thì đương nhiên sẽ được
nhiều người hợp tác, hỗ trợ và được các cơ quan truyền thông đứng đắn tiếp cận.
Chưa
hề thấy những phát biểu nào của Việt Tân, RFA, SBTN, VOICE chỉ trích Nguyễn
Đình Thắng, nhưng người ta thấy ông Thắng đã không từ một “cơ hội” nào để “mượn
gió bẻ măng”, để tấn công người khác và tự “nâng bi” và còn lên mặt “dạy dỗ”
quần chúng.
Ngay
cả khi bộ mặt “chôm credit nham nhở” của ông không còn che dấu
được nữa trong vụ gởi Thỉnh Nguyện Thư lên Tổng Thống Obama năm 2012, SBTN cũng
không hề lên tiếng vạch mặt chỉ tên ông dù họ dư khả năng, chỉ vì không muốn
tạo ra một không khí tiêu cực cho cuộc đấu tranh chung. Nhưng ông Thắng thì
không. Ông chơi trò bôi bẩn SBTN và lôi cả VT vào vòng chiến kiểu “vừa đánh
trống, vừa ăn cướp”.
Một
câu hỏi khôi hài của TMMĐ: “sự kiện
vài người trong giới truyền thông, cụ thể bà Libby Liu và ô Nguyễn Văn Khanh
ngồi cạnh hay tham gia buổi họp trong đó có VT, có là một bằng chứng để buộc
tội rằng họ đã bị Việt Tân ‘ảnh hưởng’?” đã được Nguyễn Đình Thắng với khả
năng xảo ngôn và giả dạng thông thái về luật pháp cũng như cơ chế Hoa Kỳ cố vấn
như sau:
RFA phải điều tra những nghi vấn có căn
cứ. Nếu
RFA không điều tra hay điều tra không thoả đáng thì BBG có trách nhiệm
điều tra để trình lại cho Quốc Hội Hoa Kỳ. Nếu vẫn không hài lòng,
Quốc Hội có thể triệu tập BBG ra trước Quốc Hội để trả lời các
nghi vấn.
Ông
Thắng cứ như từ trong rừng mới ra nên mới dám chơi trò “dạy khôn” những người
đầy uy tín trong guồng máy chính phủ Hoa Kỳ như bà Libby Liu và Dân Biểu
Loretta Sanchez. Chắc chắn họ thông hiểu luật pháp và có tư cách hơn ông nhiều.
Lý luận 3 xu của ông chỉ có thể tung hỏa mù mà thôi.
Ông
Thắng lại a dua khi Nguyễn Thanh Tú vô bằng cớ cáo buộc là
ông Giám đốc Nguyễn Khanh của đài RFA đã nhận tiền thù lao của Việt Tân, nhưng
ngay sau đó đã phải hô hoán “ới bà con, ai có bằng chứng thì đưa tui để
tui thưa chúng nó”. Đây là kiểu viết ngậm máu phun người, là phỉ báng, mạ lị,
đáng bị lôi ra tòa. Nhưng Thắng lại a tòng: “đấy là đặt nghi vấn để rồi yêu cầu
điều tra.” Nếu ai
đó ra đường la lớn là “Ông Nguyễn Đình Thắng ăn cắp” mà không trưng bằng chứng
thì quan tòa cũng phải mở cuộc điều tra hay sao?
Nguyễn
Đình Thắng còn xúi bà con đi kiện RFA: “Nếu nghi ngờ là có điều khuất tất
trong việc sử dụng ngân sách liên bang, chúng ta có trách nhiệm và thẩm quyền đòi
hỏi cuộc điều tra nhằm bảo đảm nguyên tắc
minh bạch trong chính quyền và trong xã hội, và bảo đảm tiền thuế
của người dân Hoa Kỳ không bị lạm dụng.”
Vậy
tiền thuế của người dân bị BPSOS xài không bằng chứng tới $700,000 đô la thì
sao? Và cứ hễ nghi ngờ ai rồi đâm đơn tố cáo, dù không có chứng cớ, thì chính
quyền cũng phải mở cuộc điều tra hay sao? Như vậy có phải là phí phạm tiền của
công quỹ hay không? Có chính quyền đàng hoàng nào mà làm chuyện bá láp như vậy
không?
Những
lời đạo đức giả của ông tiến sĩ chỉ mang tính đánh lạc hướng, hầu dư luận quên
mất chính ông đã bị chính phủ “phanh phui” nhiều lần, chưa kể đến biết bao nạn
nhân của ông không có hoàn cảnh tài chánh để đưa ông ra hầu tòa, bao nhiêu công
nhân, nạn nhân buôn người, nhà đấu tranh lỡ bước, sa chân vào ... tay Thắng,
đang bị bỏ rơi, khốn đốn, than khóc tại các quốc gia đệ tam hoặc bị đuổi trở về
Việt Nam.
Nói về “conflict of
interest”, xin ông tiến sĩ tự hỏi lại mình. Tiền đâu để ông chi cho các hoạt
động chính trị, xây dựng tư thế “lãnh tụ” của ông trong mấy năm qua? có phải
ông trích từ những nguồn fund từ thiện của chính phủ Hoa Kỳ cho Liên Minh Chính
Trị của ông?
Ông đã bị chính phủ liên bang Hoa Kỳ điều tra và đánh dấu hỏi
vào $700,000 Mỹ Kim chi tiêu từ quỹ giúp đỡ các nạn nhân buôn người. Cuộc
điều tra cho thấy ông không có bằng chứng cho các chi tiêu, có những nạn nhân
“ma” do ông nặn ra (trong khi những nạn nhân thật đang vất vưởng ở những ổ buôn
người).
Vậy mà ông Thắng gian
manh nói là đã cứu giúp “nhiều đảng viên và cảm tình viên của
đảng chính trị này khi họ bị tù tội hoặc phải chạy sang Thái Lan
tị nạn và bị đảng của họ bỏ rơi”.
Gần 2 triệu Mỹ Kim từ
Quỹ Liên Bang Hoa Kỳ đưa Boat People SOS để cứu các nạn nhân buôn người mà ông
Thắng còn gian lận, thì tiền của, công sức ở đâu để ông dành cho những đảng
viên hay cộng tác viên của một tổ chức mà ông ghét cay ghét đắng? Có chăng là
ông chi tiền cho những người vốn ghét Việt Tân để xúi họ lên tiếng tố cáo bậy,
như Huỳnh Bá Hải.
Bản
hài kịch vụng về mà ông Thắng dựng lên cho HBH thủ diễn thuộc loại cười ra nước
mắt. Đây là đoạn tố cáo khôi hài của HBH:
Sau đó tôi nhờ cô ta (Lilly) chuyển cho bà (Sanchez) một
bức thư nhờ can thiệp ... Trong email này có nhiều bí mật cá nhân của tôi ... Không biết bà có nhận cái thư của tôi hay
không. Nhưng ngay lập tức các lãnh đạo của Việt Tân
là ông Lý Thái Hùng đã email chửi rủa tôi rất nhiều, chính ông Hùng cũng đe dọa
tôi. Sau này tôi biết cô Lilly Nguyễn là đảng viên của Việt Tân thì chắc chắn
cô ta chính là người đã đưa cái thư cá nhân của tôi gởi riêng cho bà để đưa cho
ông Lý Thái Hùng.
Chính HBH không biết
là lá thư có tới tay văn phòng của bà Dân biểu Sanchez hay không, nhưng lại
khẳng định “chắc chắn” là cô Lilly Nguyễn, một đảng viên của VT, đã đưa thư này
cho ông Lý Thái Hùng?
Nếu HBH không dây mơ
rễ má gì tới đảng VT, và cũng chỉ nhờ bà Sanchez can thiệp để xin tị nạn thì
cắc cớ gì lại bị lãnh đạo VT chửi? Hai sự việc hoàn toàn không ăn nhập gì với
nhau, mà ráp lại như một câu chuyện trinh thám cực kỳ vô duyên và phi lý.
Phải chăng, ông HBH
được xúi là hãy tố cáo VT để VT bị điều tra, và HBH sẽ được đưa sang Mỹ làm
nhân chứng, như câu tình nguyện của HBH: “Tôi sẵn sàng
đến USA để tố cáo hành vi tội ác (tội ác
gì?) của cô Lilly Nguyễn”.
Sao
ý đồ này của HBH lại giống hệt Phạm Hoàng Tùng, kẻ mới đây đã viết 3 bản “cáo
trạng” thậm thượt tố tội VT và cũng sẵn sàng đến USA để làm nhân chứng.
Phải chăng những người này đã được ông Thắng hứa hẹn đưa sang Mỹ cư trú sau khi
họ đáp ứng âm mưu của Thắng.
Xin kết luận bằng
chính nhận xét ông Thắng đã dạy khôn bà con là “Không
phải ai cũng có cả lương tâm lẫn bản lãnh”. Đúng vậy, nhưng chính Nguyễn
Đình Thắng thì không có cả lương tâm lẫn bản lãnh để sống cho lương thiện, và
dám đối mặt với sự thật, với những người mà ông “đâm sau lưng chiến sĩ”.
Đã
có bao giờ ông dám gặp mặt anh Trúc Hồ để trần tình và xin lỗi hay chưa? Đã có
bao giờ ông nói chuyện thẳng với đảng Việt Tân để tìm hiểu về họ hay chỉ đốc
xúi những kẻ khác hầu thêu dệt lên những điều xằng bậy với mục tiêu trở thành
“lãnh tụ” đấu tranh của Việt Nam?
Thiết
tưởng đã đến lúc ông Thắng nên sám hối và ngừng ngay những trò quậy phá bẩn
thỉu và hạ cấp của ông.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment