From: 'Ton That Son' via banvang <>
Date: 2016-01-12 12:41 GMT-06:00
Subject: Nghị Viên Bí Mật: Hoàng Duy Hùng
Nghị
Viên Bí Mật: Hoàng Duy Hùng
Hoàng Duy Hùng trở cờ: “Cháu
đã về với Bác”
Trong những tháng gần cận cuộc bầu cử dân biểu
tiểu bang Texas, ứng cử viên Al Hoàng–tên Mỹ của Hoàng Duy Hùng–ra sức đánh rối
tình hình; anh đánh rối bằng cách gán cho đối thủ của anh–dân biểu Hubert
Võ–cái tội chủ trương phá thai.
Phá thai là quyền luật định của phụ nữ Hoa Kỳ,
nhưng đạo luật này không thi hành được trong những tiểu bang do đảng Cộng Hòa
nắm quyền hành pháp và lập pháp, như tiểu bang Texas. Riêng cá nhân ông Võ,
chưa lần nào ông công khai tuyên bố là ông chủ trương phá thai; tuy nhiên, bộ
máy tuyên truyền của Al Hoàng vẫn khai thác tối đa điểm này. Họ còn rỉ tai khoe
với nhiều người là Al nắm trong tay 100% cử tri của nhà thờ Ngôi Lời Nhập Thể.
Thủ đoạn thứ nhì của Al Hoàng để đánh rối tình
hình là đề cao cuộc “Cách Mạng Trắng” (CMT) của anh. Đang là nghị viên thành
phố Houston, Hùng đem CMT về Đà Nẵng họp với Hội Đồng Thành Phố (HĐTP) Đà Nẵng;
vợ chồng anh hãnh diện đứng dưới tấm bích chương NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG KỶ NIỆM
38 NĂM NGÀY GIẢI PHÓNG THÀNH PHỐ ĐÀ NẴNG (29/3/1975 – 29/3/2013).
Al Hoàng còn tâm sự với phóng viên tờ báo Thanh
Niên online xuất bản trong quốc nội, “Tôi cùng gia đình rời Việt Nam vào đêm
30.4.1975 trên tàu HQ-08,… Anh có thể gọi tôi là Al Hoàng hay Hoàng Duy Hùng
cũng được. Tôi là người theo Thiên chúa, đạo Công Giáo, tên thánh là Louis
Gonzaga, mà tiếng Anh viết là Aloysius và được gọi tắt là Al.
“Lúc sinh ra, tên tôi là Hoàng Duy Hùng. Năm 1975, tôi qua Hoa Kỳ. Năm 1983, tôi nhập tịch và trở thành công dân Mỹ với tên thánh Aloysius Duy – Hùng Hoàng, viết tắt là Al Hoàng. Người Mỹ gọi tôi là Al Hoàng, nhưng người Việt Nam vẫn gọi tôi là Hoàng Duy Hùng và khi tôi mở văn phòng luật sư thì họ gọi tôi là luật sư Hoàng Duy Hùng”.
Không chỉ bỏ nhiệm sở HĐTP Houston để cầm cờ CMT về mừng giải phóng Đà Nẵng tại Đà Nẵng thôi, Al còn lễ mễ bưng CMT về đến tận tư gia ông Nguyễn Minh Triết để… chống Cộng.
Tờ Thanh Niên online trong nước đăng tiếp tiểu
sử tác giả quyển CMT, do chính miệng Al Hoàng kể, “Thân phụ tôi quê ở Nghệ An
và thân mẫu tôi quê ở Quảng Bình. Năm 1954, hai ông bà di cư vào Nam. Tôi là
người con thứ 6 trong gia đình 10 người con. Trong 10 người đó đã mất 3 người;
2 mất khi còn nhỏ ở Việt Nam và ông anh đầu mất năm 1995 ở Mỹ. Thân mẫu tôi mất
ở Mỹ năm 2003 và thân phụ tôi mất ở Mỹ năm 2007. Thân phụ tôi đi bộ băng qua
đường ở chợ Fiesta tại Houston, bị một người Mễ nhập cư lậu lái xe ẩu tông vào
người, ông được đưa đi cấp cứu nhưng cuối cùng qua đời ở bệnh viện”.
Không ai biết rõ về cái chết của thân phụ Al
Hoàng, nhưng nhiều chiến sĩ thuộc Trung Đoàn 45, Sư Đoàn 23 Bộ Binh đã chứng
kiến ngày 29 tháng Ba 1975, từ thung lũng Hàm Rồng -Pleiku- ông cầm súng lên
trực thăng để 50 phút sau nhẩy xuống Ban Mê Thuột tìm cách giải vây thành phố,
trong đó có hậu cứ của Sư Đoàn, và có vợ con ông đang nguy khốn dưới sức tấn
công của 3 sư đoàn Việt Cộng có thiết giáp và pháo binh yểm trợ.
Về cái chết của người lính Việt Nam anh hùng này, tờ Thanh Niên viết, “Ngay sau khi thay đổi lập trường chống cộng HDH lập tức bị tố khổ là Việt Gian, là đứa con bất hiếu từng khiến thân phụ của mình uất ức phải lao đầu vào xe tự tử”.
Về cái chết của người lính Việt Nam anh hùng này, tờ Thanh Niên viết, “Ngay sau khi thay đổi lập trường chống cộng HDH lập tức bị tố khổ là Việt Gian, là đứa con bất hiếu từng khiến thân phụ của mình uất ức phải lao đầu vào xe tự tử”.
Ai nói với tờ Thanh Niên chi tiết ông cụ uất ức
phải lao đầu vào xe tự tử? Không ai muốn tin là Hùng lại có thể làm điều nhục
nhã đó.
Hùng kể tiếp, “Tôi sinh ra ở Phan Rang năm
1962. Thân phụ tôi đi lính cho chế độ cũ, năm 1966, cả gia đình dọn về Ban Mê
Thuột là nơi có Trung đoàn 45 của Sư đoàn 23 Quân lực Việt Nam Cộng hòa
(QLVNCH) trấn đóng. Năm 1974, tôi gia nhập tiểu chủng viện Lê Bảo Tịnh. Năm
1975, Ban Mê Thuột thất thủ, gia đình tôi đã di tản xuống Phước An trước để tìm
đường đi Nha Trang. Sau khi Ban Mê Thuột thất thủ, tôi đi bộ tới Phước An và
đoàn tụ lại với gia đình. Rồi gia đình băng rừng, được trực thăng QLVNCH bốc
khỏi rừng hoang đem về Nha Trang. Từ Nha Trang, gia đình chúng tôi đi bộ tới
Cam Ranh nhưng phải quay trở lại Nha Trang vì con cầu ở Cam Ranh đã bị giật
sập. Chúng tôi đi thuyền từ Nha Trang tới Vũng Tàu, rồi từ Vũng Tàu về tới Cư
xá Thanh Đa ở Sài Gòn vào giữa tháng 4.1975”.
“Đêm
30.4.1975, gia đình chúng tôi ra bến Bạch Đằng để lên chiếc tàu Hải quân cuối
cùng là HQ-08. Chiếc HQ-08 bị chết 2 máy nên lúc ra khơi thì chạy hình chữ Z,
lò mò 8 ngày mới tới được cảng Subic của Philippines. Tàu lớn của Hoa Kỳ bốc
chúng tôi đưa đến đảo Guam. Từ Guam, chúng tôi bay qua Hawaii rồi bay về tiểu
bang Pennsylvania để vào trại tạm cư Indian Town Gap. Cuối tháng 11.1975, Giáo
xứ Sacred Heart thuộc tiểu bang Pennsylvania bảo trợ gia đình tôi”.
Sau phần tiểu sử của Hùng, do chính anh tự kể,
tờ Thanh Niên nhận xét về anh “hồi chánh viên” Nghị Viên Thành Phố Houston. Tờ
báo viết, “là một thành viên cờ vàng chống cộng có số má được ghi vào sổ bìa
đen của Công An VN, cánh cửa trở về của HDH rất hẹp. Nhiệm kỳ làm nghị viên TP
Houston là cơ hội hiếm hoi để HDH toan tính cho cuộc hành hương về nguồn của
mình danh chính ngôn thuận. Đây chính là thời điểm để HDH toan tính thế nào vừa
thênh thang đường về vừa không làm nổi giận băng nhóm cờ vàng”.
“Đây là bài toán nhức óc. Điều dễ dàng nhất để
vừa lòng cờ vàng là HDH phải có phát ngôn tố cộng cứng rắn, phải nói láo, phải
hứa hẹn kiên định lập trường cờ vàng và xác định lằn ranh quốc cộng. Thế nhưng
về VN làm nhiệm vụ của một viên chức Mỹ, nhập gia người ta mà cứ moi móc hoạnh
họe gia chủ theo luận điệu cờ vàng thì quá khó cho một người có chút liêm sỉ
(!). HDH chọn thái độ vẫn khẳng định lập trường cờ vàng nhưng tuyên bố chuyến
hướng sang… đấu tranh ôn hòa trực diện. Thế nhưng nào có được yên thân, lập tức
HDH bị biểu tình phản đối và đặt bom khủng bố”.
Dĩ nhiên trong lập luận tranh cử, HDH không
dùng những ngôn từ trắng trợn như tờ Thanh Niên viết về anh, nhưng không ngôn
ngữ nào đủ khéo để che giấu được sự thật, và sự thật đó là bản chất tráo trở
sớm đầu, tối đánh của HDH; anh cũng không phải là một người tị nạn Cộng Sản,
không ghê tởm, không thù ghét Việt Cộng như chúng tôi ghê tởm và thù ghét.
Tờ Thanh Niên khẳng định anh chỉ bị bố mẹ dắt lên chiến hạm Chi Lăng để trốn khỏi Việt Nam, chứ chưa đầy 13 tuổi đầu (vào ngày 30 tháng Tư 1975) anh đã gặp “nạn” nào đâu mà cần đi “tị nạn”.
Chúng tôi bầu anh làm nghị viên thành phố Houston, anh rước Việt Cộng về Houston; chúng tôi sẽ không bầu anh vào Hạ Viện tiểu bang Texas, để anh không còn cơ hội–nhân danh cử tri Houston–mời Việt Cộng sang đây nữa.
Chế độ Dân Chủ của Hoa Kỳ cho phép anh thân cộng, nhưng chúng tôi, những cử tri Hoa Kỳ, không cho phép anh nhân danh chúng tôi để ve vuốt, nịnh bợ Việt Cộng. Ngày mùng 4 tháng 11 này chúng tôi sẽ sử dụng lá phiếu của chúng tôi để đuổi anh về với Việt Cộng, bọn người xu nịnh, hạ tiện, đang ác với dân, đang hèn với giặc, và đang dâng biển đảo, dâng đất liền cho Trung Cộng.
Trong sinh hoạt tự do của người Việt hải
ngoại, anh cứ tự nhiên cầm cờ “cách mạng trắng” về đứng dưới cờ đỏ để đồng lõa
với bọn Việt Cộng bán nước. Nếu còn chút liêm sỉ, xin anh để ông cụ thân phụ
anh yên nghỉ, đừng nói gì với truyền thông trong nước về cụ nữa, dù anh đã kết
tội cụ là “đi lính cho chế độ cũ”.
Hơn nữa những người “lính của chế độ cũ”–bạn
đồng đội của bố anh–cũng đã chấp nhận nguy hiểm lửa đạn bay vào vùng giao
tranh, để “bốc anh ra khỏi khu rừng hoang đem anh về Nha Trang”; và trong ngày
30 tháng Tư đau đớn, đồng bào tị nạn đã co cụm sát vào nhau, ngồi chật lại thêm
chút nữa để nhường cho gia đình anh 10 chỗ trên chiếc chiến hạm Chi Lăng què 2
máy, lết theo hình chữ Z để mãi 8 ngày hôm sau mới tới được Subic Bay, như
chính miệng anh mô tả để phóng viên tờ Thanh Niên ghi lại.
Al Hoàng đi theo một tên
“mang dép”
Ngoài
cái tội chiến đấu bảo vệ đất nước, những người đồng đội của bố anh vẫn yêu
thương, đùm bọc anh cho đến ngày anh khôn lớn, lột lưỡi, học hỏi được lời ăn,
tiếng nói của chế độ mới. Người tị nạn chúng tôi nhìn nhận anh có quyền tự do
tìm đường cộng tác với Việt Cộng, nhưng chúng tôi xin anh đừng vì nhu cầu tiến
thân, mà nhục mạ những người “đi lính cho chế độ cũ” nữa.
Nguyễn đạt Thịnh
__._,_.___
Posted
by: <vneagle_1
No comments:
Post a Comment