Vài lời nhắn nhủ cô Nancy Nguyễn
Cô Nancy Nguyễn thân mến,
Mong ước và cầu chúc cô Nancy Nguyễn
luôn an mạnh, vững chí bền tâm theo đuổi lý tưởng và sớm đạt được thành quả cho
những gì cô đang chủ trương. Tôi cũng hiểu nỗi chán chường của giới trẻ;
nhất là những người có tâm huyết thực sự dấn thân giúp người, giúp đời như cô -
tuy đã đóng góp nhiều thì giờ và nỗ lực cho lợi ích chung - để rồi chỉ sớm thấy
và nhận được lời chỉ trích, dè bĩu từ những người bất đồng mà thôi.
Mong cô Nancy Nguyễn bình tâm nhận biết rằng lịch sử chỉ là sự lập đi lập
lại của nhiều biến cố, khác nhau ở nhân vật, thời gian và không gian để can đảm
tiếp tục hoạt động sau khi biết rõ mình không được phe nhóm bất lương nào yểm
trợ hay giựt dây. Há cô quên mất lời cha ông ta dạy "Vạn sự khởi đầu
nan" hay sao ? Trong vở kịch Le Cid, văn hào Pierre Corneille cũng
đã nhắn nhủ:
"Chiến thắng không
gian nan thì khải hoàn không vinh quang - À vaincre sans péril on
triomphe sans gloire".
Chỉ đề cập đến quá trình lịch
sử đau thương của dân Việt lưu vong chúng mình từ 1975 đến nay chúng ta thấy
gương anh hùng như anh Trần Văn Bá (RIP) thì quá hiếm mà đám thảo khấu bịp bợm
như bọn Hoàng Cơ Minh (RIP), Năm Râu, Nguyễn hữu Chánh, Việt Tân Hoàng Cơ Định
và đám lâu la của chúng
thì nhung nhúc như giòi
bọ. Sợ lỗi đức công
bình tôi không đưa nhóm Đào Minh Quân vào nhập chung lũ cô hồn bịp bợm này vì
lẽ ĐMQ chỉ muốn danh tiếng cho riêng mình nhưng ít ra không hề chủ trương
làm giàu trên đồng tiền mồ hôi nước mắt của kẻ khác.
Cô thử xem lại lịch sử để thấy cái
DNA bất lương của dòng Hoàng Cơ
- theo thứ tự thời gian - khởi đầu với tên Hoàng Cơ Thụy (RIP); thất bại
trong chủ trương lật đổ chế độ VNCH1 của tổng thống Ngô Đình Diệm (RIP) từ 1960 đã
hèn nhát chui vào bao bố đựng thư của tòa đại sứ Mỹ để thoát thân để rồi - dưới
chức vụ đại sứ VNCH2 tại Lào - cam tâm làm tên lái buôn vàng cho tổng thống Nguyễn
Văn Thiệu (RIP) chứ suốt cuộc đời sau đó hắn chẳng làm nên trò trống gì.
Kế đến là chú em - tội đồ Hoàng Cơ Minh (RIP) - chủ trương thà làm thảo khấu, lãnh tụ kháng chiến ma để vùi thây trong rừng Thái Lan cho em út lượm được nhiều tiền cúng dường hơn là sinh nhai bằng mồ hôi nước mắt của chính mình trên đất Mỹ.
Kế đến là chú em - tội đồ Hoàng Cơ Minh (RIP) - chủ trương thà làm thảo khấu, lãnh tụ kháng chiến ma để vùi thây trong rừng Thái Lan cho em út lượm được nhiều tiền cúng dường hơn là sinh nhai bằng mồ hôi nước mắt của chính mình trên đất Mỹ.
Cũng chính vì tiền bạc quyên góp
được một cách dễ dàng từ những đồng hương ngây thơ mà đảng bịp Việt
Tân được thành lập sau đó do tên Hoàng
Cơ Định điều hành trong bóng tối.
Than ôi ! cũng vì tai trời ách nước - biệt chú: xin thằng ngu Phạm Lễ (aka
Lloyd/Joe Phạm) làm ơn đừng ngoác cái họng oang oang dạy tiếng Việt rằng chỉ có
từ ngữ "tai trời nạn nước"
mà thôi - để cho lũ lưu manh này quên mất lời khuyên "Bịp bợm làm hỏng
mọi sự - Fraus Omnia corrumpit - Fraud corrupts everything".
Mới đây trong bài viết "Ai có thể ..." ông Đỗ
Xuân Sơn rất đúng khi tuyên bố (trích nguyên văn):
Nói cho cùng, thú thật chính cá nhân tôi cũng bó tay đối với điều số 2 trên: Không tiền đố mi làm nên. Cũng như 5 tiêu chuẩn tôi đã chia sẻ tuần trước: (1) Tiền, (2) Trình Độ, (3) Uy Tín, (4) Đạo đức, (5) Lãnh Đạo. Cá nhân tôi cũng không hội đủ 10% của mỗi điều, và tôi biết chắc có rất nhiều người cũng như tôi thôi. Vì vậy, chúng ta chờ AI hội đủ 69% của mỗi tiêu chuẩn này ? Và tôi biết Người Đó là ai.
Đỗ Xuân Sơn
Xin trả lời theo nhận xét của cá nhân GCM:
1) Tiền: Cho đến giờ này không ai đủ khả năng bằng nhóm Việt Tân.
2) Trình độ: Nói chung cũng như (1) nêu trên.
3) Uy tín: Chưa thấy ai khả dĩ có đủ.
4) Đạo đức: Như (3) trên
5) Lãnh đạo: Như (3 & 4) trên.
Mong ông Đỗ Xuân Sơn sớm cho diễn đàn biết để thiên hạ mau mau theo phò minh chúa.
Còn nếu ông ĐXS bảo là đảng
Việt Tân thì tôi xin khẳng khái trả lời ngay: "To hell with these damn
scammers !"
Nói tóm lại xin đừng vội cho và nghĩ rằng những người bất đồng với cô Nancy Nguyễn hoặc cô Trần Kiều Ngọc lên tiếng chửi rủa hay dè bĩu lời nói cùng hoạt động của quý cô
Có chăng chính vì ngây
thơ và nhiệt tâm chống Cộng năm xưa - khi mau mắn hưởng ứng lời kêu gọi gây quỹ
kháng chiến - đã biến họ thành nạn nhân của lũ bịp bợm gian trá này.
Và cũng vì thế họ muốn
lên tiếng cảnh giác để những thế hệ về sau như quý cô không còn mắc mưu bọn bợm
Việt Tân nữa mà thôi.
Nay thư,
Gia Cát Mỗ DVH
Lã Vệ thành 10/15/2017
TB: Xin được hội luận trong tinh thần tương kính của người văn minh và tuyệt đối tẩy chay đám mất dạy để khỏi bực mình.
Gia Cát Mỗ DVH
Lã Vệ thành 10/15/2017
TB: Xin được hội luận trong tinh thần tương kính của người văn minh và tuyệt đối tẩy chay đám mất dạy để khỏi bực mình.
Nancy Nguyễn - THƯ CUỐI GỞI CÔ CHÚ BÁC CỦA CON
Con thiết tha mong các cô chú, xin
hãy vì tôn trọng chính mình mà chấm dứt bán mũ cho nhau. Đã quá đủ rồi!
Rất nhiều lần con nghe bạn bè nói
lại: "chú ấy bảo anh tránh em ra, vì em là Việt Tân", hay loại có tư
tưởng thân cộng, hay thậm chí là cộng sản nằm vùng. Mỗi lần như thế, con chỉ
mỉm cười rồi lại lặng lẽ đi. Chưa một lần nào, chưa có bất cứ ai, nghe bất cứ
câu ta thán nào của Nancy Nguyen.
Con có lòng dạ nào trách các cô
chú! Khi nỗi đau mọi người đã phải gánh chịu là quá sức tưởng tượng, quá sức
chịu đựng của một đời người. Con có lòng dạ nào trách cô chú! Khi cứ bị quá khứ
chực chờ ám ảnh, nhìn đâu cũng thấy thâm mưu, ngó ai cũng sợ là kẻ thù. Chính
mắt con trông thấy, những con người bỏ rơi hiện tại của bản thân, gạt nước mắt
lật đật đi rút tiền nhà bank, dăm chục đồng, dăm trăm đồng, thậm chí dăm ngàn
đồng gởi về VN mỗi khi nghe tin dữ. Có những người không dám ăn, chẳng dám mặc,
sống một đời chỉ để giúp VN thôi Con có lòng dạ nào mà trách các cô chú cho
được?
Nhưng khi cô chú quy chụp cho chúng
con là người của đảng nọ phái kia, có tổ chức chính trị này khác chống lưng,
lăng xê, bợ đỡ, cô chú có hiểu là cô chú đã hoặc vô tình, hoặc cố ý hất đổ công
sức mồ côi của người trẻ chúng con không? Có hiểu là đã dẫm
đạp lên tấm lòng mồ côi của chúng con không?
Khi hùng
hục quy chụp tụi con, cô chú có hiểu là đã
hai tay dâng thành quả dẫu còn khiêm tốn của tụi con cho
một tổ chức, đảng phái nào đó không?
Chưa kể không tránh khỏi có sự ngờ
vực mà xa tránh, trước là buồn lòng nhau, sau là hại cho việc chung. Có bao giờ
cô chú nghĩ chúng con cũng biết đau không?
Kẻ thù chẳng bao giờ làm mình đau
bằng chính người mình được đâu! (Hoàng
Lan Chi: quý vị xem ngôn ngữ người trẻ: hùng hục, hai tay dâng, dẫm đạp! Tôi
khó tưởng tượng được người trẻ lại có ngôn ngữ thù hận, năng nề đến vậy!)
Vừa chống CS, vừa chống nhau, đã
quá đủ rồi cái thảm trạng hai ba chiến tuyến, bốn năm loại kẻ thù. Các cô chú
muốn chống nhau, muốn chính trị trong lòng chính trị, con không dám, và cũng
không có tư cách, để ý kiến, chỉ xin tha cho người trẻ bọn con, đừng bắt tụi
con phải yêu ghét theo chỉ thị, đừng cố lôi kéo tụi con vào cuộc đa đoan ấy nữa!
Con xấu hổ! Khi phải chứng kiến
những màn thanh trừng khốc liệt chỉ bởi vì cái ảnh chụp chung với một ai đó,
một tổ chức nào đó. Thời buổi nào rồi mà chụp chung với nhau một tấm hình thì
đã coi như … "kết nạp!"
Các cô chú có biết bế quan toả
cảng, tuyệt giao với "kẻ thù" chính là cái đại họa diệt vong của dân
Việt từ ngàn đời xưa? Khi Minh Trị Thiên Hoàng mở cửa cho Tây Phương vào thông
thương, thông sứ, đã một bước mà đưa Nhật Bổn từ lạc hậu thành văn minh, đi
trước cả Châu Á, thì vua Minh Mạng vì cái đạo nghĩa, cái truyền thống, cái căn
cước dân tộc tính mà bế môn, cấm đạo, giết nhà tu, đưa đến hơn một trăm năm
Pháp thuộc, rồi cuộc Việt Minh, mới có cái đám lưu vong chúng ta ngày hôm nay?
Sự tuyệt giao không
những là giấu sâu trong lòng nó tâm lý sợ hãi, thua kém, còn là con đường ngắn
nhất đến tuyệt vong. Cuộc chiến Quốc – Cộng chẳng phải đã chứng minh rõ ràng?
Con biết thế nào cũng sẽ
có người bảo nói thế chứng tỏ là quá non xanh, không hiểu đời hiểm ác, cứ thế
đi, rồi thế nào cũng bị dắt mũi, bị lợi dụng, nối giáo cho giặc. Con xin lỗi
phải nói lời rất đau lòng này: cái hoạ mất nước có phải là do chúng con?
Tại sao thế hệ đi trước
được quyền sai đến độ chúng con phải lưu vong, nhưng lại tước đi cái quyền được
sai của thế thệ chúng con? Tại sao thế hệ đi trước có
thể vừa thản nhiên đặt lên vai chúng con, cho chính bản thân con, cái di sản
đớn đau ấy, rồi lại vẫn thản nhiên buộc chúng con phải yêu nước thế này mới
đúng, thế nọ là sai?
Đó là giả như chúng con sai. Nếu
cứ bắt chúng con phải yêu nước theo đúng cách, chống Cộng theo đúng kiểu, chẳng
khác nào cứ lập đi lập lại một phương thức mà hy vọng có một kết quả khác với
42 năm qua!
Còn bảo không chống cộng thế này,
thế khác, thì đích thị là VC, là nằm vùng, thì con nói thẳng, sự quy chụp này
cho đến nay chỉ chứng tỏ được là vũ khí cực kỳ hữu hiệu để ta chống lẫn nhau,
làm tổn thương đến nhau, làm nhụt chí của nhau, thậm chí giết hại đời nhau, chứ
chưa có bằng chứng gì là nó có mảy may tác dụng với kẻ thù. (Hoàng
Lan Chi: Nancy đã cố binh vực cho cái không chống cộng của TKN)
Từ nỗi ám ảnh kẻ thù trà trộn, gây
nhiễu loạn, ta đã dành không biết bao nhiêu tâm sức để chĩa mũi gươm vào nhau,
vô tình chính ta đã nối giáo cho giặc, làm chính xác cái điều họ muốn ta làm
nhất. Cái
tâm lý sợ trà trộn khởi đi từ một quá khứ đớn đau, và cái tiềm thức thua cuộc,
như con chim đã một lần trúng tên chí tử, không thể bình thản mà nhìn cành cây
nhọn. Con không dám phát xét đúng sai, lại càng không có tư cách xen vào, chỉ
xin hãy buông tha cho người trẻ bọn con, đừng
bắt tụi con phải học cái tâm lý nói thẳng là nhược tiểu ấy.
Cho phép tụi con được lớn lên, được trưởng thành theo cái thời đại tụi con
sống. Dẫu có sai đi chăng nữa, xin tôn trọng cái quyền được mắc sai lầm của
chúng con. (Hoàng
Lan Chi: chúng ta yêu cầu cẩn trọng kẻo bị nằm vùng thì láo lếu nói rằng người
lớn có tâm lý nhược tiểu!)
Thay lời kết, con mong cô chú nhận
rằng, "dân
chủ" là một khái niệm chỉ vừa mới manh nha ở VN khi Bảo Đại thoái quyền
vào giữa thế kỷ thứ XX đây thôi chứ chưa bao lâu. Trùng
trùng điệp điệp những ngàn năm trước đó, nước ta vốn là một nước quân chủ chứ
không phải dân chủ như sau này. Nên đối với công cuộc dân chủ, thế
hệ đi trước, dù muốn dù không, vẫn chỉ là thế hệ "di dân tư tưởng",
bắt đầu tiếp thu, cố gắng hiểu, cố gắng áp dụng, nhiều chỗ đúng, lắm chỗ sai,
đôi ba chỗ mơ hồ, còn thế hệ chúng con là thế thệ "bẩm sinh tư
tưởng", nên xin hãy bớt tính tự dĩ vị thị, và tin
tưởng vào người trẻ có khả năng tự quyết cho thế hệ và thời đại của mình.
Đôi dòng nghịch nhĩ nhưng là lời
trung ngôn, nghe được hay chối mắt thì lời cũng đã nói ra đến cạn rồi. Con viết
để trải cái nỗi lòng của con, của chúng con, và của các em con.
Nếu cùng tâm nguyện, xin chia sẻ bức thư này để nó có thể đến được với những người cần đến.
Nếu cùng tâm nguyện, xin chia sẻ bức thư này để nó có thể đến được với những người cần đến.
Nancy Nguyen
__._,_.___
No comments:
Post a Comment